Trong bữa ăn tại nhà của Huỳnh Tuệ Mẫn, Huỳnh Tuệ Mẫn và mẹ của Huỳnh Tuệ Mẫn luôn rất niềm nở mà tiếp đãi Lâm Thiên.
Sau khi ra khỏi nhà Huỳnh Tuệ Mẫn đã hơn chín giờ tối.
Đi trên đường, Lâm Thiên ngẫm nghĩ sẽ bắt taxi trở về khách sạn.
Lâm Thiên đang bước đi, bỗng nhiên phát hiện trước mặt có một bóng người quen thuộc.
“Bóng dáng này sao lại có chút giống với giám đốc Tú nhỉ
Mặc dù Lâm Thiên cảm thấy giống, nhưng cũng không dám nhận định.
Thế nên anh liền nhanh chân bước tới phía trước muốn xem thử có phải là cô ấy không.
“Giám đốc Tú là cô thật sao”
Sau khi Lâm Thiên bước tới phía trước, anh phát hiện đây thật sự là giám đốc Phạm Minh Tú đã giúp mình giải oan hôm nay.
Nhưng trên tay Phạm Minh Tú đang cầm một chai rượu whisky, cô ấy đang vừa đi vừa uống rượu.
“Anh là...nhân viên vệ sinh của ngày hôm nay?” giảm đốc Tú cũng nhận ra được Lâm Thiên.
“Đúng vậy, là tôi.
Giám đốc Tú, tại sao cô lại ở đây một mình vào ban đêm thế này? Như vậy rất không an toàn, hay là để tôi đưa cô về nhà.” Lâm Thiên nói.
Lúc này Phạm Minh Tú đang mặc một chiếc váy dài màu đen.
Cô ấy vốn là một người xinh đẹp, bây giờ dưới tình trạng đã hơi men say, còn khiến người ta thèm muốn hơn nữa.
Trong giữa trời khuya đêm tối, nếu như có ai đó mang ý đồ xấu gặp được cô ấy, nhất định sẽ nổi lòng tham, hậu quả không thể lường được.
“Mặc kệ tôi, đây là chuyện của tôi.” Sau khi Phạm Minh Tú nói xong, cô ấy lại uống thêm một ngụm rượu.
“Xem ra là đã xảy ra chuyện gì rồi.” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
Lúc này Phạm Minh Tú đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn Lâm Thiên.
“Cậu đi cùng tôi đến quán bar uống vài ly rượu thế nào?” Phạm Minh Tú nói.
Lâm Thiên sững sờ, cô ấy lại bảo mình cùng uống rượu?
Tiếp theo đó, Lâm Thiên lắc đầu: “Giám đốc Tú, cô đã uống đủ nhiều rồi, đi uống thêm lần nữa, không thích hợp.
“Cậu không muốn sao? Vậy thì cậu đi đi, tôi sẽ tự mình đi” Phạm Minh Tú vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng Phạm Minh Tú bước đi về phía trước, sau khi Lâm Thiên do dự một hồi, liền chạy theo lên.
“Giám đốc Tú, được rồi.
Tôi sẽ cùng cô đến quán bar uống rượu" Lâm Thiên nói.
Suy nghĩ của Lâm Thiên rất đơn giản, bất kể mình có đi hay không, thì Phạm Minh Tú đều sẽ đến quán bar uống rượu.
Nhưng với tình trạng hiện tại của Phạm Minh Tú mà đồ quán bar và còn uống thêm chút rượu nữa, sẽ xảy ra chuyện gì đây? Lâm Thiên không dám nghĩ.
Tốt hơn hết là đi với cô ấy còn hơn là để cho cô ấy đi một mình, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, Lâm Thiên cũng có thể bảo vệ cô ấy.
Dù sao buổi sảng cô ấy đã giúp đỡ Lâm Thiên, hơn nữa Lâm Thiên cảm thấy cô ấy là một người quản lý tốt.
Dĩ nhiên, những cô gái xinh đẹp rất dễ tạo cho người đối diện ấn tượng tốt,
Huống chỉ là một cô gái quyến rũ như Phạm Minh Tú?
Đây cũng là một yếu tố tiềm ẩn.
Đương nhiên là Lâm Thiên không muốn cô ấy bị người hủy hoại trong quán bar.
Bên trong một quán bar.
Nhạc heavy metal trong quán bar nghe đình tại nhức óc.
Trên sàn nhảy của quán bar, một cô gái ăn mặc hở hang mặc sức nhảy múa quanh cây cột.
Nhiều người đàn ông ở xung quanh la hét, hoặc nhảy múa theo điệu nhạc, nhiều người trong số họ còn có những nhân viên văn phòng, vào lúc này họ lại trông hoàn toàn như một con người khác.
Ở quầy bar.
“Hai ly rượu whisky, cảm ơn.
Phạm Minh Tú đưa tiên cho nhân viên pha chế.
Rất nhanh hai ly rượu whisky đã được đặt trước mặt Lâm Thiên và Phạm Minh Tú.
Sau khi Phạm Minh Tú nhận lấy ly whisky, liền trực tiếp uống một hơi cạn.
Rượu whisky vốn là loại rượu mạnh, Phạm Minh Tú cứ uống không ngừng như thế này, Lâm Thiên cũng cảm thấy lo lắng cho cô ấy.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Phạm Minh Tú nháy mắt với
Lâm Thiên, giọng yếu mềm nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu tên là Lâm Thiên đúng không? Uống rượu với tôi nào.” “Được, tôi uống” Lâm Thiên cũng không nói nhiều lời, trực tiếp uống cạn một ly rượu whisky.
“Thêm hai ly nữa.
Phạm Minh Tú lại đưa tiền cho nhân viên pha chế.
Nhân viên pha chế nhận lấy tiền, sau đó lại lấy rượu cho Phạm Minh Tú.
“Giám đốc Tú, cô có thể nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra không?” Lâm Thiên lên tiếng dò hỏi.
Theo suy nghĩ của Lâm Thiên, giám đốc Tú tìm đến rượu để giải sầu như vậy, chắc hẳn là đã gặp phải chuyện gì đó rồi, hơn nữa đó còn là một cú đả kích không nhỏ đối với cô ấy.
“Bạn trai tôi ngoại tình, hơn nữa đối tượng ngoại tình của anh ta còn là bạn thân của tôi, cậu nói có nực cười hay không?”
Sau khi Phạm Minh Tú nói xong, lại cầm lấy ly rượu whisky uống một hơi cạn.
“Cô bị bạn trai cho đội mũ xanh sao?” Lâm Thiên sững người.
Lâm Thiên nghĩ đến ban ngày lúc đang ở công ty, Phạm Mạnh Cường đã từng nói với Lâm Thiên rằng Phạm Minh Tú đã có bạn trai, hơn nữa thân phận và địa vị của bạn trai cô ấy hẳn có chút lợi hại.
Tiếp theo đó, Lâm Thiên cười khổ nói: “Giám đốc Tú, anh ta thế mà lại bỏ rơi một người đẹp như cô, để mà đi lên giường với người phụ nữ khác ư?” “Không phải đàn ông đều như thế này sao?” Phạm Minh Tú lắc đầu khẽ cười.
Sau khi Phạm Minh Tú nói xong, cô ấy trực tiếp cầm lấy cái ly whisky trước mặt của Lâm Thiên, một hơi uống can.
Sau khi đặt ly rượu xuống, mặt Phạm Minh Tú đỏ ửng nói tiếp: “Tôi đã từng nói rằng trước khi kết hôn tôi sẽ không trao lần đầu tiên của mình cho anh ấy, nhưng lại không ngờ anh ấy lại lén sau lưng tôi lên giường với người phụ nữ khác, hơn nữa còn không chỉ có một người.
“Điều nực cười hơn nữa là khi tôi hỏi anh ấy tại sao, anh ấy lại nói rằng đó chỉ là để cho vui thôi, còn nói đầy lý lẽ rằng