“Tôi...!tôi..”
Người đàn ông bắt chuyện bị dọa đến đến mức trực tiếp tè ra quần.
“Xin anh đừng bắn.
Anh trai, đại ca, tổ tiên.
Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi”
Khát vọng sống của người đàn ông bắt chuyện bị khơi dậy, cái gì anh ta cũng nói ra được.
Lâm Thiên không thèm quan tâm tới anh ta nữa, phát súng vừa rồi cũng xem như là một bài học dành cho anh ta.
Tiếp theo đó, Lâm Thiên đi tới trước mặt Phạm Minh Tú.
“Giám đốc Tú, giám đốc Tú” Lâm Thiên gọi cô ấy hai tiếng.
Phạm Minh Tú khe khẽ mở mắt lên.
“Lâm Thiên, thật sự là cậu.
Hãy cứu tôi, cứu tôi.”
Phạm Minh Tú giơ tay lên, sau đó nắm chặt lấy tay của Lâm Thiên.
Vào thời khắc này khi cô ấy nhìn thấy Lâm Thiên, giống như là trong bóng tối nhìn thấy được ánh sáng vậy.
Lâm Thiên đột nhiên bị Phạm Minh Tú nắm lấy tay, anh cảm thấy như bị điện giật phải vậy.
“Yên tâm đi, cô đã an toàn rồi” Lâm Thiên mỉm cười nói.
“Bụp.”
Đúng lúc này, cửa gian phòng lại đột nhiên bị đá mở ra.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô, đeo chiếc kính râm, dẫn theo mười mấy người đàn ông mặc đồ đen lao vào trong gian phòng.
“Anh Thắng, cứu mạng”
Sau khi người đàn ông bắt chuyện nhìn thấy người đàn ông đeo kính râm, tức thì giống như là nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng vậy, liền lớn tiếng kêu lên.
Anh Thắng, người đàn ông đeo kính râm là người bảo của kê quán bar, phụ trách về sự an toàn của quán bar này.
Lúc nãy Lâm Thiên ở trong quầy bar dùng nĩa đe dọa nhân viên pha chế, sau khi Lâm Thiên rời khỏi quầy bar, nhân viên pha chế lập tức thông báo cho anh Thắng, sau đó anh ta liền vội vàng chạy tới.
“Nhóc con, cậu dám ở chỗ tôi gây sự, lá gan cũng không nhỏ đấy” Anh Thắng vừa nói vừa bước vào.
“Anh Thắng, cậu ta có súng trong tay.” Người đàn ông bắt chuyện nói.
Anh Thắng nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, quả nhiên anh ta nhìn thấy trên tay Lâm Thiên có súng thật.
“Nhóc con, cậu...cậu là ai?” Anh Thắng chất vấn hỏi.
Anh Thắng cũng không ngốc, người có súng trong tay, nhất định là người có thân phận địa vị không đơn giản.
“Anh là người đứng đầu nơi này đúng không? Đại ca của anh là ai? Trần Hạo?" Lâm Thiên nói.
Sau khi ông Lục chết, Lâm Thiên giao thành phố Việt Hoàng lại cho Trần Hạo tiếp quản, theo lý mà nói những chỗ này bây giờ đều thuộc sự quản lý của Trần Hạo.
“Cậu...sao cậu lại biết tên của anh Hạo?” Anh Thắng kinh ngạc.
Lâm Thiên không nói nhiều, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Trần Hạo.
“Trần Hạo, tôi đang ở quán bar Hoàng Ánh, người bảo kê nơi này muốn kiếm chuyện với tôi, anh trực tiếp nói chuyện với anh ta đi”
Sau khi Lâm Thiên nói tới đây, liền trực tiếp đưa điện thoại cho anh Thắng này.
Anh Thắng nửa tin nửa ngờ mà nhận lấy điện thoại.
“Anh...anh Hạo, là anh thật sao.
Sau khi anh Thắng nghe thấy giọng nói trên điện thoại, anh ta lập tức có thể xác nhận ra được người bên đầu dây bên kia thực sự là Trần Hạo.
“Cái gì? Cậu ấy….cậu ấy là..., anh Hạo em biết sai rồi, em sẽ đi xin lỗi ngay”
Anh Thắng bị dọa đến không ngừng gật đầu.
Hiển nhiên là Trần Hạo bên đầu dây bên kia đã thân phận của Lâm Thiên cho anh Thắng biết rồi.
Sau khi cúp điện thoại.
“Cậu Thiên”
Anh Thắng đưa điện thoại cho Lâm Thiên bằng cả hai tay, trên mặt còn nở ra một nụ cười khó coi.
“Cậu Thiên, lúc nãy tôi nói chuyện đã xúc phạm đến cậu, hãy mong cậu Thiên tha tội cho tôi”
Tiếp theo đó, anh Thắng quay đầu lại hét vào mặt mười mấy người đàn em ở phía sau “Mẹ nó còn đơ ra đó làm gì, mau gọi cậu Thiên đi.
“Cậu Thiên”
Mười mấy người đàn em lập tức cúi đầu hành lễ chào
Lâm Thiên.
“Kẻ không biết không có tội, tôi không trách anh.” Lâm.
Thiên nhàn nhạt nói.
“Cảm ơn cậu Thiên, cảm ơn cậu Thiên” Sau khi anh Thắng nghe được lời này, tức thì thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông bắt chuyện bên cạnh đơ người ra, lúc nãy anh ta còn tưởng là gặp được cọng rơm cứu mạng rồi, sao đột nhiên tình thế lại đảo ngược thế này?
Lâm Thiên nhìn chằm chằm anh Thắng dặn dò nói: “Chuyện ở đây tôi giao lại cho anh giải quyết, về chuyện của ngày hôm nay tôi không hy vọng bị truyền ra ngoài, hiểu không?” “Hiểu rồi, hiểu rồi” Anh Thắng gật đầu liên tục như gà mổ thóc vậy.
Sau khi Lâm Thiên dặn dò xong, liền xoay người đi lại về phía Phạm Minh Tú.
“Giám đốc Tú, giám đốc Tú.
Lâm Thiên gọi đến mấy lần, nhưng cũng không thấy giám đốc Tú trả lời.
Lúc này Phạm Minh Tú đã say như một vũng bùn, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, để cô ấy đứng dậy đi hiển nhiên là điều không thực tế.
Lâm Thiên chỉ có thể bế lấy cô ấy lên, sau đó bước đi ra ngoài.
Thực ra vừa rồi Lâm Thiên có thể gọi Thạch Hàn đến giải quyết, nhưng trước khi vào gian phòng, Lâm Thiên đã căn dặn với Thạch Hàn là trừ khi là tình huống bất đắc dĩ, nếu không thì Thạch Hàn đừng có đi vào.
Lâm Thiên muốn rèn luyện bản thân, để một mình đi đối phó với những tình huống này.
Trong gian phòng.
“Anh Thắng, rốt cuộc cậu ta là ai, mà anh lại sợ cậu ta đến vậy” Người đàn ông bắt chuyện nhịn không được dò hỏi.
“Nhóc con cậu cũng thật lợi hại đấy, lại dám chọc vào cậu chủ này, cậu ta là ai? Cậu ta chính là người đã diệt trừ ông Lục, là đại ca sau lưng của đại ca Trần Hạo đấy.
Anh Thắng lạnh giọng nói.
“Cái gì?” Người đàn ông bắt chuyện bị dọa đến cả người run lên.
Sau khi rời khỏi khách sạn.
Lâm Thiên bắt một chiếc taxi.
Trong xe taxi.
Phạm Minh Tú cứ thế nằm trong vòng tay của Lâm Thiên, vẻ đẹp của cô ấy được Lâm Thiên thu gọn vào mắt.
Phạm Minh Tú lúc say, cả mặt đỏ ửng, đầu tóc hơi ươn ướt, vốn cô ấy đã rất xinh đẹp, khi say rượu lại càng có một sức hút đặc biệt, khiến cho người khó có thể cầm lòng được.
Đổi thành một người đàn ông bình thường, một người đẹp đang say xỉn yếu đuối thế kia, cứ như vậy mà nằm trong vòng tay của mình như thế này, e