Sau khi Lâm Thiên nghe được, trong lòng bỗng thấy cạn lời.
"Đừng nghĩ linh tinh, anh là đồng nghiệp của chị em" "Đồng nghiệp mà có lòng tốt đến đón tôi giúp chị tôi?
Anh đừng khoác lác nữa" An Tiểu Mai cà lơ phất phơ nói.
Lúc này, cậu tóc vàng lúc trước tới xin điếu thuốc đi tới, vừa đi vừa cắn hạt dưa.
"Cục cưng~"
Sau khi An Tiểu Mai nhìn thấy cậu tóc vàng thì lập tức cười hì hì chạy tới trước mặt cậu ta.
Nhìn thái độ này, chắc cậu tóc vàng là bạn trai An Tiểu Mai đây nhỉ? "Tiểu Mai, tên nhóc này là ai? Sao em lại nói chuyện với anh ta?" Cậu tóc vàng hỏi.
"Anh ta là bạn trai của chị em." An Tiểu Mai nói.
"Không phải chứ? Chị em xinh đẹp như vậy, sao lại tìm tên bạn trai nghèo túng thế này?"
Cậu tóc vàng quan sát Lâm Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, đồng thời cái miệng vẫn không ngừng cắn hạt dưa.
Lúc này một ông lão mặc đồ vệ sinh đi tới.
Ông lão dọn vệ sinh quét sạch vỏ hạt dưa cậu tóc vàng vứt ra, sau đó ngẩng đầu nói với cậu ta: "Bạn trẻ này, cậu có thể đừng ném vỏ hạt dưa lung tung được không? Vỏ hạt dưa không dễ dọn sạch.
Cảm ơn cậu."
Cậu tóc vàng liếc ông một cái, sau đó cười nói: "Ông già.
Nếu chúng tôi không vứt rác, vậy người làm công việc vệ sinh như các ông chẳng phải nhàn nhã quá hay sao? Cho nên sở dĩ tôi vứt vỏ hạt dưa ra đây là vì cống hiến cho công việc dọn vệ sinh của các người, hiểu không? Đừng lên mặt dạy tôi thế!"
Cậu tóc vàng nói xong liền đắc ý vô cùng, tiếp tục ném vỏ hạt dưa bừa bãi lên mặt đất.
"Cậu...!Cậu đúng là già mồm!" Ông lão dọn vệ sinh khó mà phản bác lại lời lẽ kiểu này.
"Già mồm? Vậy ông thử già mồm cho tôi xem, nếu ông nói thắng được tôi thì ông thắng!" Cậu tóc vàng cười nói.
Sau khi nói xong, cậu tóc vàng lập tức ném thẳng vỏ hạt dưa vừa mới cắn xong vào mặt ông lão dọn vệ sinh.
"Cậu...!Cậu.." Ông lão dọn vệ sinh giận dữ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
"Ông ơi, ông đừng nóng giận!" Lâm Thiên đứng lên phía trước ông lão dọn vệ sinh, nhìn về phía cậu tóc vàng.
"Nhãi con này, mày muốn làm gì? Định ra mặt thay cho ông già này à?" Cậu tóc vàng khinh thường nhìn Lâm Thiên, "Cậu vừa nói, cậu vứt rác là để cống hiến cho công việc dọn vệ sinh đúng không?" Lâm Thiên nhìn cậu tóc vàng, "Không sai!" Cậu tóc vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ ta đây nói chuyện rất có lý.
"Tôi nghe nói việc làm ăn của khoa chỉnh hình bên bệnh viện gần đây không tốt lắm.
Chi bằng bây giờ tôi đánh gãy chân cậu, cậu cũng tới cống hiến cho khoa chỉnh hình của bệnh viện đó nhỉ?" Lâm Thiên cười như không cười, nói.
"Mày.." Cậu tóc vàng lập tức biến sắc.
Lâm Thiên lại vỗ vỗ đầu mình, cười nói: "À đúng rồi, còn có lò hỏa táng nữa.
Tôi nghe nói việc làm ăn bên lò hỏa táng cũng không tốt lắm, chi bằng cậu cũng tiện đến cống hiến nhé?" "Mày...! Mày..."
Sắc mặt cậu tóc vàng càng thêm khó coi, cậu ta chưa từng gặp kiểu nói chuyện như thế này bao giờ.
"Haha, cậu trai này nói đúng!" Ông lão dọn vệ sinh không nhịn được nở nụ cười.
"Nhãi con, con mẹ mày thiếu đòn đúng không?" Cậu tóc vàng lập tức túm cổ áo Lâm Thiên.
Lâm Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang nắm lấy cổ áo mình của cậu tóc vàng, sau đó chầm chậm nói.
"Túm cổ áo tôi? Cậu cũng gan lắm, tôi sẽ nói thẳng cho cậu biết: Những kẻ dám túm cổ áo tôi từ trước đến giờ chưa một ai có kết cục tốt đâu." "Haha, vậy nhìn xem, ai không có kết cục tốt!"
Cậu tóc vàng vừa nói vừa vung nắm đấm muốn đánh
Lâm Thiên.
"Anh yêu, đừng đánh, nếu không chị em lại mắng em đấy.
Em không muốn nghe đâu" An Tiểu Mai vội vàng giữ chặt tay cậu tóc vàng.
"Nhãi con, hôm nay coi như mày gặp may, nếu không phải nể mặt chị gái Tiểu Mai, hôm nay ông đây sẽ đánh mày ngu người luôn!" Cậu tóc vàng chỉ vào Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười lạnh lùng: "Phải nói là cậu gặp may, nếu cậu dám động tay động chân với tôi thì việc duy nhất tôi có thể đảm bảo lúc này, chính là người hôm này nhập viện hoặc vào lò hỏa táng, chắc chắn là cậu!"
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía An Tiểu Mai, nói: "An Tiểu Mai, cậu tóc vàng này là bạn trai em đúng không? Anh thấy mắt nhìn người của em kém thật đấy, mặt hàng này mà cũng chọn?"
Cậu tóc vàng sau khi nghe lời này, lửa giận trong mắt lập tức bùng lên.
"Nhãi con, mày muốn tìm chết đúng không? Nói cho mày biết, bố mày chính là dân xã hội đấy!" Cậu tóc vàng trừng lớn mắt, lộ ra vẻ hung hăng.
Nói xong cậu ta lưu loát xắn tay áo lên, lộ ra hình xăm giao long trên cánh tay.
Rất hiển nhiên, cậu ta cố ý khoe hình xăm để hù dọa
Lâm Thiên.
"Cậu như vậy còn đòi làm dân xã hội? Tôi thấy hẳn là cậu xem Yakuza nhiều quá rồi đấy!" Lâm Thiên cười lạnh lùng.
Xã hội đen ở thành phố Bảo Thạnh bây giờ có tổng cộng hai thế lực lớn, một thế là là của Khương Hùng Dũng, một thế lực là của Lâm Thiên.
Cho nên Lâm Thiên có thể được coi như đại ca xã hội đen ở thành phố Bảo Thạnh.
Hiện tại một người trẻ tuổi, thế nhưng cũng dám khoe khoang mình là dân xã hội trước mặt anh?
Đây còn không phải múa rìu trước mắt thợ sao? "Được rồi anh yêu, đừng để ý đến anh ta nữa, chúng ta tới quán bar đi!" An Tiểu Mai nói với cậu tóc vàng.
"Được, chúng ta đi!" Cậu tóc vàng vênh mặt nói.
"An Tiểu Mai, anh mong em có thể cùng anh về nhà em" Lâm Thiên ngăn cô ta lại.
"Chú à, tôi sẽ không theo chủ về đâu.
Nếu chú rảnh quá muốn đi theo tôi thì cứ tự nhiên" An Tiểu Mai nói.
Cậu tóc vàng cũng trừng mắt liếc Lâm Thiên, như đang cảnh cáo, hù dọa anh.
Sau đó cậu ta mới dẫn theo An Tiểu Mai lên chiếc Volkswagen phổ thông của mình."
Nhìn An Tiểu Mai rời khỏi, Lâm Thiên suy nghĩ, muốn An Tiểu Mai đồng ý theo mình về nhà chỉ bằng một câu, chắc chắn không thực hiện được.
Lâm Thiên cũng lập tức lên xe của mình, đi theo sau xe cậu tóc vàng.
Hai mươi phút sau, An Tiểu Mai và cậu tóc vàng đi vào một quán