Lâm Thiên ngẩng đầu liếc hai người anh em họ của mình một cái, sau đó cười lạnh nói: “Biết sai rồi à? Anh không hề biết sai, chỉ là bị thân phận và bối cảnh hiện tại của tôi dọa đến nỗi phải cúi đầu mà thôi.”
Sắc mặt của Lâm Hải Huy và Lâm Hải Quang đều thay đổi khi nghe thấy những lời của Lâm Thiên, nhìn dáng vẻ của Lâm Thiên hình như không muốn tha thứ cho bọn họ?
Lâm Thiên vừa nghịch ly rượu vừa nhàn nhạt nói: “Bác hai, cháu cảm thấy bác cũng nên xin lỗi cháu.
Bác nói xem?”
Bác hai bị gọi tên, khóe mắt giật giật.
Ông ta là một trưởng bối, hơn nữa còn là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, việc phải xin lỗi Lâm Thiên trước mặt mọi người trong nhà, tuyệt đối rất mất mặt.
Tuy nhiên, ông ta nghĩ đến năng lực mà Lâm Thiên sở hữu bây giờ, lại nhìn thấy ông cụ Lâm đang trừng mắt nhìn mình, ông ta chỉ đành đứng lên.
“Lâm Thiên, trước đây bác đã có nhiều thái độ không tốt với cháu.
Nhưng tất cả đều là hiểu nhầm.
Bác...!Bác xin lỗi cháu.”
Sau khi bác hai nói xong cũng ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay.
Cuối cùng ông ta cũng lựa chọn cúi đầu xin lỗi Lâm Thiên.
Ông Lâm thấy vậy, liền mở miệng nói: “Thiên, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, nếu như bọn họ đã xin lỗi rồi, ông tin cháu cũng là một người độ lượng, không tính toán với bọn nó nữa nhé.”
“Không vấn đề gì, có điều cháu có một yêu cầu.” Lâm Thiên mở miệng nói.
“Ồ? Yêu cầu gì?” Ông Lâm hỏi.
“Cháu muốn tập đoàn Lâm thị giao dự án tái thiết lập huyện Kiến Nghiệp cho chi nhánh của Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạch.” Lâm Thiên điềm tĩnh nói.
Bác hai và Lâm Hải Huy vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.
Lâm Hải Huy vội đứng dậy nói: “Ông nội, dự án tái thiết lập này là dự án lớn và kiếm được nhiều tiền nhất trong năm nay của chúng ta, vốn đầu tư ban đầu cũng đã được rót vào rồi, dự án này không thể bỏ được.”
Hai mắt Lâm Thiên híp lại, nhìn Lâm Hải Huy, lạnh lùng nói: “Lâm Hải Huy, người lớn đang nói chuyện, đến lượt một đứa trẻ như anh xen vào sao? Im miệng ngồi xuống cho tôi, hiểu không?”
Lâm Thiên mở miệng giáo huấn và ra lệnh.
Sau khi Lâm Hải Huy nghe thấy những lời này, cơ mặt anh ta co giật dữ dội.
Nói như thế nào thì anh ta cũng là người đứng đầu của thanh niên trẻ nhà họ Lâm, cũng là phó tổng của tập đoàn Lâm thị.
Vậy mà lại bị Lâm Thiên giáo huấn như vậy, khiến anh ta vô cùng mất mặt, nhưng anh ta lại không thể làm gì được.
Bác hai nghe thấy con trai yêu quý của mình bị mắng.
Cho dù ông ta có tức giận cũng không dám thể hiện ra.
Ông Lâm cười khan một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Thiên à, dự án này, ông có thể làm chủ mà tặng cho cháu.
Ông là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, chút quyền lực này ông vẫn còn.”
“Vậy thì cảm ơn ông nội.” Lâm Thiên khẽ cười.
“Chỉ là ông rất nghi ngờ, từ góc độ của Tỉnh Xuyên, sao cháu có thể xem trọng một dự án của một huyện như vậy chứ? Cháu có thể tùy ý phát triển một dự án ở thành phố, cũng có thể mạnh hơn dự án này rồi.” Ông Lâm nói.
Mặc dù dự án này ở huyện Kiến Nghiệp là một dự án lớn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nếu đặt nó trong cấp độ thành phố thì không là gì cả.
Đây là một huyện bình thường ở Tây Nam, giá nhà đất không cao, thua xa giá nhà ở thành phố, mà chi phí phát triển ở đây, cũng không hề ít hơn bao nhiêu cả.
“Ông, cháu muốn dự án này, không phải vì tiền, mà là có tác dụng khác.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Lâm Thiên muốn dự án này, tất nhiên là vì người thầy cao thủ ở trường thợ săn kia, Độc Nha.
“Nếu cháu đã nói như vậy, ông đây liền làm chủ tặng hạng mục này cho cháu.” Ông Lâm nói.
“Cám ơn ông nội.
Nhưng cháu cũng sẽ không làm gì hại đến Tập đoàn Lâm thị.
Trong này là ba tỷ rưỡi, coi như là tiền thu mua hạng mục này.
Với hạng mục này, nhiều nhất thì Tập đoàn Lâm thị cũng chỉ kiếm được chưa tới ba tỷ.
Cháu sẽ không để Tập đoàn Lâm thị chịu thiệt.”
Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra một tờ chi phiếu đã chuẩn bị trước đưa cho ông Lâm.
Lâm Thiên đã tính toán trước, chi phí hạng mục này của Tập đoàn Lâm thị, trừ tất cả phí tổn thất, cuối cùng lãi được nhiều nhất là hai tỷ rưỡi.
Vẫn là câu nói kia, dù sao giá nhà đất ở huyện vốn là không cao, phá bỏ, bồi thường những chỗ khác, nhân công, chi phí tổn thất cũng không thấp.
Có thể kiếm nhiều như vậy, ở huyện mà nói, quả thật đã là hạng mụ vô cùng lợi hại rồi.
“Như vậy sao được! Số tiền này, ông nhất định không thể nhận.
Trước kia nhà họ Lâm chúng ta mắc nợ cháu và cha cháu, hạng mục này tặng cho cháu, coi như là bồi thương cho cháu.” Ông Lâm trả lại tiền.
“Ông nội, tiền trao cháu múc.
Số tiền này ông phải nhận lấy.” Lâm Thiên đẩy tiền lại.
“Vậy được rồi.
Ông nghe nói tài chính công ty của Mộc Thanh đang túng thiếu, gần đây đang kéo đầu tư khắp nơi.
Số tiền này, ông lấy danh nghĩa của hai người chúng ta đầu tư cho Mộc Thanh.
Như thế nào?” Ông Lâm cười tủm tỉm nói.
Ông Lâm cũng biết, quan hệ của Lâm Thiên và Lâm Mộc Thanh rất tốt.
“Đề nghị này rất được.” Lâm Thiên gật đầu nói.
“Ha ha, tốt lắm! Cứ quyết định như vậy đi.”
Lúc này ông Lâm đưa tấm chi phiếu cho quản gia ở bên cạnh, bảo quản gia đưa đến tận tay Lâm Mộc Thanh.
“Chuyện này… Ông nội, Lâm Thiên, sao cháu có thể không biết xấu nhận số tiền lớn như vậy của hai người chứ.”Lâm Thanh được quan tâm đến vừa mừng vừa lo sợ.
Đây chính là ba tỷ rưỡi đấy.
Tuyệt đối không phải một số tiền nhỏ.
“Mộc Thanh, công ty chị đang túng thiếu, chính là cần tiền.
Chị đừng từ chối, nếu chị cảm thấy ngại thì có thể chia cho em và ông nội một chút cổ phần của công ty, coi như số tiền này là chúng em đưa cho chị đầu tư.
Như vậy có thể được chứ tổng.” Lâm Thiên nói.
“Vậy...!Vậy cứ quyết định như vậy đi.
Chị cho hai người mỗi