“Là mày sao?”
Chu Tuấn xông vào phòng riêng, vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Thiên, đây không phải là người mới bị anh ta đuổi ra khỏi phòng ăn ngày hôm nay sao?
“Đúng vậy, chính là tôi.” Trên mặt Lâm Thiên xuất hiện một nụ cười.
“Con mẹ nó.
Mày là con cháu của gia tộc nào đấy hả.
Mau khai tên mày ra đây.” Chu Tuấn tức giận hét vào mặt Lâm Thiên.
Trước đó lúc ở nhà hàng, Chu Tuấn cho rằng Lâm Thiên chỉ là một người bình thường nhưng vừa rồi Lâm Thiên có thể bỏ ra 6300 tỷ để đánh cược, số tiền lớn như vậy, một người bình thường tuyệt đối không thể nào bỏ ra được.
“Chuyện này có quan trọng không?” Lâm Thiên cười xua tay.
“Thôi được.
Mày có nói hay không cũng không sao, không cần biết mày là ai.
Hôm nay ông đây phải giết mày.”
Khuôn mặt Chu Tuấn vô cùng tức giận, vừa nói vừa rút ra một khẩu súng lục chĩa về phía Lâm Thiên.
“Súng? Mày tưởng ông đây không có à?”
Lâm Thiên híp mắt, đồng thời lấy ra một khẩu súng lục chĩa vào Chu Tuấn.
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng căng thẳng.
“Dừng tay.”
Một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ ngoài cửa.
Sau đó một người đàn ông từ từ đi vào phòng dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ.
“Cha.”
Sắc mặt Chu Tuấn hơi thay đổi khi nhìn thấy người đi vào phòng.
Người đến chính là người cầm quyền nhà họ Chu, Chu Kiến Quốc.
Trận đấu quyền anh ở dưới mặt đất là do nhà họ Chu tổ chức, Chu Kiến Quốc với tư cách là ông chủ nên tất nhiên cũng có mặt ở đây.
Ông ta vẫn luôn ở phía sau, im lặng theo dõi trận đấu ngày hôm nay.
Lâm Thiên nghe Chu Tuấn gọi người này là cha thì anh lập tức hiểu ra.
“Hóa ra ông đây chính là người đứng đầu nhà họ Chu.” Lâm Thiên nhìn về phía ông ta.
“Chàng trai này, không biết tên của cậu là gì?”
Chu Kiến Quốc nhìn Lâm Thiên, ông ta chưa từng thấy người này ở Tỉnh Xuyên.
Chu Kiến Quốc cũng biết người có thể tùy ý bỏ ra 6300 tỷ làm tiền đặt cược, nhất định không phải là người bình thường, bây giờ vẫn chưa biết rõ thân phận của Lâm Thiên nên ông ta khách khí, lỡ như cậu ta có thân phận cao quý thì sao?
Lâm Thiên không trả lời ông ta mà hỏi ngược lại:
“Ông chủ Chu, xin hỏi tôi đặt cược một trận đấu quyền anh ngầm như vậy có phù hợp quy tắc không?”
“Đương nhiên là phù hợp quy tắc rồi.” Chu Kiến Quốc vừa cười vừa nói.
“Nếu đã hợp quy tắc thì việc con trai của ông đánh cược thua còn xông vào phòng chĩa súng vào tôi là có ý gì hả? Chẳng lẽ người nhà họ Chu không muốn chịu thua sao? Nếu thật sự là như vậy thì đợi chuyện này truyền ra, danh tiếng của nhà họ Chu sẽ không còn đâu.” Lâm Thiên cười lạnh nói.
Chu Kiến Quốc nghe thấy thế thì quay đầu nhìn về phía Chu Tuấn, quát lớn: “Chu Tuấn bỏ súng xuống cho cha.
Đã thua mà còn giở thói lưu manh, con muốn bị mọi người chế giễu hay sao hả? Nhà họ Chu này không thể mất mặt như thế đâu.”
Sắc mặt Chu Tuấn thay đổi, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ súng xuống.
Lâm Thiên nhìn thấy thế thì cũng thu súng lại.
“Ông chủ Chu, người làm ăn phải coi trọng chữ tín.
Tôi đặt cược 6300 tỷ, thắng rồi thì tiền thu về phải là 18900 tỷ, tôi nghĩ, đường đường là nhà họ Chu chắc sẽ không đến mức ở trước mặt nhiều khán giả xem thi đấu quyền anh như thế để ông chủ nhà mình quỵt nợ đâu đúng không?” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Ha ha, Chu Kiến Quốc tôi đã có khả năng tổ chức thi đấu quyền anh dưới mặt đất thì tất nhiên có khả năng để thanh toán khoản tiền thắng cược này rồi.” Ông chủ Chu cười nói.
18900 tỷ này, ngoài số tiền Lâm Thiên đã đặt cược là 6300 tỷ thì nhà họ Chu cần phải bỏ thêm 12600 tỷ nữa.
Một số tiền lớn như thế, ngay cả ông chủ Chu cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Trận thi đấu quyền anh ngầm tổ chức một năm một lần, số tiền nhiều nhất mà ông ta kiếm được từ phòng thi đấu dưới mặt đất này cũng chỉ khoảng 3500 tỷ, nhưng lần này vì Lâm Thiên, ông ta không những không kiếm được tiền từ trận đấu quyền anh ngầm mà còn phải thâm hụt tiền nữa chứ.
Nhưng mà dù có xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng phải bỏ ra số tiền này.
Bằng không để chuyện này truyền ra thì nhà họ Chu làm sao tiếp tục tổ chức thi đấu quyền anh ngầm được nữa, chuyện người khác thắng cược nhưng nhà họ Chu không thể trả nổi tiền lời sẽ khiến nhà họ Chu mất hết thể diện, sau này nếu có người tổ chức thi đấu quyền anh ngầm như thế này thì còn ai dám đến chơi nữa?
Tất nhiên Lâm Thiên đã tính toán đến chuyện này rồi.
Nếu như Lâm Thiên đánh cậu chủ nhà họ Chu trong nhà hàng thì nhất định nhà họ Chu sẽ lấy đó làm lý do để đuổi giết Lâm Thiên, cho nên Lâm Thiên lực chọn nhẫn nhịn.
Nhưng mà ở tại nơi tổ chức thi đấu quyền anh ngầm này, dù Lâm Thiên ức hiếp cậu chủ nhà họ Chu như thế nào thì cậu ta và nhà họ Chu cũng chỉ có thể ngậm trái đắng, có khổ mà không thể nói ra.
Nhà họ Chu muốn bảo toàn danh tiếng và thể diện thì nhất định sẽ không lấy điều này làm lí do để đối phó với Lâm Thiên, vì thế Lâm Thiên mới dám chọc giận cậu chủ nhà họ Chu như thế.
“Gửi tiền vào thẻ này của tôi là được rồi.” Lâm Thiên đưa thẻ cho ông chủ Chu.
“Tất nhiên rồi.”
Ông chủ Chu mỉm cười nhận lấy thẻ sau đó xoay người đi làm.
Trước khi đi khỏi, ông chủ Chu còn trừng mắt với Chu Tuấn, ý bảo anh ta không được gây chuyện nữa.
Lúc này Thạch Hàn cũng đã rời khỏi sàn đấu, quay trở lại chỗ Lâm Thiên.
Black Widow thua cuộc cũng đi đến bên cạnh Chu Tuấn.
“Thạch Hàn, cậu mạnh quá, hôm nay cậu đã giúp tôi thắng được một số tiền lớn rồi đó.
Ha ha.” Lâm Thiên vừa cười