"Biện pháp ư? Văn Hải à, biện pháp đơn giản và có hiệu quả nhất chắc chắn là tiền rồi, cháu mau chóng đi tìm cái cô Chu Ân kia, sau đó dùng thật nhiều tiền mời cô ta, nếu cô ta không đồng ý thì tiếp tục đưa nhiều tiền hơn nữa, đến khi nào cô ta chấp nhận thì thôi!" Lê Hằng nói.
"Đúng rồi, sao cháu không nghĩ tới cách này sớm hơn nhỉ! Tiền chính là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất mà!" Lê Văn Hải bất chợt ngộ ra, vui mừng nói.
"Cháu mau chóng đi ngay đi, nhất định phải thật nhanh, tuyệt đối đừng để thằng nhóc Lâm Thiên kia nhanh chân đến trước, cậu sẽ tìm cách giữ chân cậu ta giúp cháu." Lê Hằng nói.
"Vâng vâng vâng! Cháu sẽ đi ngay!" Lê Văn Hải gật gật đầu, vội vàng đi ra ngoài thật nhanh...
Một bên khác.
Lâm Thiên vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trong văn phòng Chủ tịch.
"Ông ngoại."
Lâm Thiên đi vào văn phòng.
Lê Chí Thành đang đứng trước cửa sổ.
"Lâm Thiên à, cháu đến đây." Lê Chí Thành nói.
Lâm Thiên gật gật đầu, sau đó cũng đi đến chỗ cửa sổ.
"Kim Đô phồn hoa thật đấy." Lâm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cao ốc Tỉnh Xuyên, là tòa nhà cao nhất của khu đang phát triển này.
Từ đây, chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ khu đang phát triển ngoài kia.
Đứng ở chỗ cao, nhìn xuống những người dưới kia, có phải sẽ có cảm giác rằng họ chỉ là sâu bọ hay không." Lê Chí Thành chậm rãi nói.
"Vâng.
Chẳng qua đứng càng cao, cũng sẽ càng nguy hiểm." Lâm Thiên nói.
"Ông đã già rồi, đã không thể nào đứng vững ở nơi đây nữa.
Lâm Thiên, cháu rất thông minh, suy nghĩ lại chín chắn, cháu có đủ năng lực để đưa Tỉnh Xuyên lên những nấc thang cao hơn nữa." Lê Chí Thành nói.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành xoay người, nhìn về phía Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, hôm nay tại phòng họp, bất đắc dĩ nên ông mới phải đưa ra nhiệm vụ cạnh tranh cho cháu cùng Lê Văn Hải.
Nếu ông không làm như vậy, Lê Văn Hải và những người trong nhà họ Lê chắc chắn sẽ không chấp nhận." Lê Chí Thành nói.
Trước khi họp, Lê Chí Thành đã nói với Lâm Thiên rằng ông sẽ giao cho anh chức phó tổng giám đốc quản lý, thế nhưng cuối cùng ông lại không thể thực hiện được lời hứa của mình.
Lê Chí Thành thật sự cảm thấy thẹn với Lâm Thiên.
“Cháu hiểu mà ông ngoại, chỉ cần cháu hoàn thành nhiệm vụ, đưa được tài nữ Chu Ân đến công ty ta, là có thể bắt bọn họ ngậm miệng, không còn lý do phản đối cháu trở thành phó tổng giám đốc tập đoàn rồi." Lâm Thiên nói.
"Nhưng nếu cháu thất bại, vậy thì người trở thành phó tổng giám đốc sẽ là Văn Hải.
Chuyện này sẽ cực kì bất lợi cho cháu đó." Lê Chí Thành nói.
"Ông ngoại đừng lo, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức mà." Lâm Thiên chân thành nói.
Anh biết rõ đây là trận chiến đầu tiên của mình khi tới công ty.
Vốn dĩ bản thân không được nhiều người giúp đỡ ủng hộ, nếu lần này người thất bại là mình, Lê Văn Hải cùng những quản lý theo phe cậu ta chắc chắn sẽ nhảy ra, chỉ trích Đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ tập đoàn sẽ không còn ai đánh giá cao mình nữa, nếu mình muốn vực dậy sẽ cực kỳ khó khăn.
Cho nên nhiệm vụ này đối Lâm Thiên mà nói là cực kỳ quan trọng, chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại!
"Đây là thông tin về Chu Ân, coi như là ông giúp cho cháu một lần.
Ông tin cháu có thể làm được." Lê Chí Thành đưa một phần tư liệu cho Lâm Thiên.
"Cháu cảm ơn ông." Lâm Thiên tiếp nhận tư liệu.
Lê Chí Thành xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Nói thật, Lê Văn Hải tuy là cháu nội của ông, lại chẳng có tài cán gì, nó thật sự không thể nào gánh vác nổi Tỉnh Xuyên trên vai, ông thấy cháu có đủ khả năng làm việc này hơn."
"Cảm ơn ông đã tin tưởng cháu.
Cháu xin phép đi trước để làm nhiệm vụ."
Lâm Thiên chào ông, sau đó quay người rời đi.
Đối Lâm Thiên tới nói, mặc dù trước mắt các quản lý trong công ty có ý giúp đỡ anh, phe phái chi thứ nhà họ Lê là phản đối.
Nhưng, Lê Chí Thành lại lựa chọn giúp đỡ anh.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Lâm Thiên vừa đi xuống lầu dưới, vừa xem thông tin Thông tin trong tư liệu không nhiều.
Nhưng địa chỉ công ty hay địa chỉ gia đình Chu Ân đều có đầy đủ.
"Anh Thiên, hiện tại anh đã nghĩ ra cách để mời cô tài nữ kinh doanh Chu Ân này về làm việc cho Tỉnh Xuyên chưa?" Thạch Hàn hỏi.
"Biện pháp rất đơn giản, đưa tiền.
Cho cô ta thật nhiều tiền, 35 tỷ không đủ thì tăng lên 175 tỷ, 175 tỷ còn ít thì đưa luôn 350 tỷ.
Đối với số tiền lớn như vậy, tôi tin cô ta sẽ nguyện ý về công ty chúng ta." Lâm Thiên nói.
Nện tiền đào người, đây là biện pháp thô bạo, hữu hiệu, đơn giản nhất.
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Mục đích mà tôi lôi kéo cô ta, chủ yếu là vì đánh bại Lê Văn Hải, cho nên tốn bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì."
"Cậu nói cũng đúng.” Thạch Hàn gật đầu thể hiện sự đồng ý.
Lâm Thiên lại lắc đầu, lo lắng nói: "Nhưng Lê Văn Hải cũng sẽ sử dụng biện pháp này giống chúng ta.
Chỉ cần cậu ta không quá ngu, cậu ta chắc hẳn cũng sẽ làm như thế."
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Thạch Hàn, lát nữa anh lái xe.
Chúng ta hiện tại không có thời gian, cần tranh thủ đoạt lấy thời cơ, cướp Chu Ân về tay trước rồi tính!".
Kỹ thuật lái xe của Lâm Thiên chỉ ở mức thường thường, mà anh cũng hoàn toàn chưa quen thuộc với đường xá ở Kim Đô.
Nhưng trước đó Thạch Hàn đã từng đến Kim Đô để làm bảo tiêu cho Lâm Thiên.
Anh ta vẫn luôn Kim Đô, mức độ quen thuộc đường xá nơi đây chắc chắn cao hơn nhiều so với Lâm Thiên.
Hơn thế nữa, Thạch Hàn lại từng làm đội viên đặc chiến của chiến đội Giao Long, kỹ thuật lái xe cũng cực kỳ cao siêu!
"Không có vấn đề!" Thạch Hàn gật gật đầu.
Cứ vừa đi vừa nói chuyện như vậy, chẳng mấy chốc hai người liền đi chỗ để xe.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bánh xe đều bị xẹp hết rồi!"
Lâm Thiên nhìn bốn cái bánh xe xẹp lép, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi.
Bây giờ đang phải chạy