“Alo.” Lâm Thiên nghe máy.
“Cậu là Lâm Thiên đúng không? Tự giới thiệu một chút, tôi là Phạm Quang Đức, là chủ tịch tập đoàn Phạm thị, chủ nhân của nhà họ Phạm, cha Phạm Nhật Long.” Một giọng nói khàn khàn truyền tới điện thoại.
“Thì ra là gia chủ Quang Đức, không biết ông gọi điện cho tôi có việc gì không?” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Tôi muốn gặp cậu bàn bạc vài chuyện, chúng ta tìm một quán cà phê rồi chọn ngày hẹn, được không?” Gia chủ Quang Đức nói.
“Không phải là vì cái video đó của Phạm Nhật Long chứ?” Lâm Thiên nở một nụ cười.
Sau khi bữa tiệc ngày hôm qua kết thúc, Lâm Thiên vẫn luôn để ý chuyện video, nhưng chẳng có tờ báo nào đưa tin về chuyện video của Phạm Nhật Long ở bữa tiệc.
Lâm Thiên biết rõ những phóng viên tới quay chụp ngày hôm qua chắc chắn đã bị nhà họ Phạm bịt miệng.
Nhưng trong tay Lâm Thiên cũng có một cái video, mà chỉ cần Lâm Thiên muốn là bất cứ lúc nào anh cũng có thể tung lên mạng.
“Lâm Thiên, quả nhiên cậu rất thông minh, đoán một lần đã trúng, đúng vậy, chính là vì cái video đó.”
“Thương nhân trục lợi, trên thương trường không có kẻ thù và bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, tôi cảm thấy chúng ta có thể gặp mặt để nói chuyện về cái video đó.” Gia chủ Quang Đức nói.
“Muốn đàm phán với tôi thì cũng được, nhưng phải đến tòa nhà Tỉnh Xuyên đàm phán!” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
“Tòa nhà Tỉnh Xuyên? Như thế không phù hợp lắm thì phải? Chúng ta gặp nhau ở một quán cà phê, như thế thì đều tốt cho cả hai bên.” Gia chủ Quang Đức nói.
“Thật xin lỗi.
Bây giờ ông là người muốn đàm phán với tôi, ông không có tư cách ra điều kiện với tôi, nếu như ông không đồng ý tới, vậy thì không cần phải nói gì nữa đâu, lát nữa tôi sẽ tung cái video này lên mạng.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Nói xong Lâm Thiên bèn cúp điện thoại.
...
Trong biệt thự nhà họ Phạm .
“Mẹ kiếp, thằng chó này dám cúp điện thoại của mình!”
Gia chủ Quang Đức thấy Lâm Thiên cúp máy, sắc mặt ông ta bèn trở nên âm trầm chỉ trong nháy mắt.
“Cha, anh ta nói sao? Anh ta muốn gặp cha không?” Phạm Nhật Long hỏi.
“Nó bảo cha tới tòa nhà Tỉnh Xuyên đàm phán.” Gia chủ Quang Đức lạnh lùng nói.
“Gì cơ?” Phạm Nhật Long biến sắc.
Tòa nhà Tỉnh Xuyên là trụ sở chính của tập đoàn Tỉnh Xuyên, đến đó chắc chắn là phải mạo hiểm.
"Vậy làm sao bây giờ?"Phạm Nhật Long hỏi.
“Chỉ còn cách tới gặp nó thôi, mặc dù tới trụ sở chính Tỉnh Xuyên hơi mạo hiểm nhưng với thế cục bây giờ, chắc chắn Tỉnh Xuyên sẽ không dám làm gì cha, nếu cha không đi, chỉ sợ nó sẽ thật sự nghĩ là cha sợ.” Gia chủ Quang Đức híp mắt nói.
...
Mặt khác, sau khi An Tiểu Ngọc đưa đồ đạc tới căn biệt thự ven hồ, Lâm Thiên bèn lái xe đưa cô ấy tới tòa nhà Tỉnh Xuyên, sau đó sắp xếp nhậm chức cho cô ấy.
Chẳng mấy chốc, Lâm Thiên nhận được tin gia chủ Quang Đức tới tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Lâm Thiên không thể không cảm thán, gia chủ Quang Đức này quyết đoán thật, không ngờ ông ta lại tới thật.
Lâm Thiên bảo bảo vệ dẫn ông ta tới phòng làm việc của mình, nhưng Lâm Thiên cũng không vội tới gặp ông ta.
Trong văn phòng của Lâm Thiên.
Sắc mặt gia chủ Quang Đức âm trầm, bởi vì ông ta đã ngồi đợi ở đây hai mươi phút rồi.
“Lúc nào Lâm Thiên mới tới!” Gia chủ Quang Đức nghiêm mặt hỏi thư ký An Tiểu Ngọc.
“Chủ tịch Quang Đức, tổng chủ tịch Thiên của chúng tôi đang bận, anh ấy nói bao giờ anh ấy làm xong việc sẽ tới gặp ngài.” An Tiểu Ngọc nói.
“Hừ, tôi thấy anh ta đang cố ý thì có.” Gia chủ Quang Đức lạnh lùng nói.
Tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Trong văn phòng của ông ngoại Lê Chí Thành.
“Vân, cháu định bao giờ mới tới gặp ông ta.” Lê Chí Thành cười híp mắt hỏi.
“Trước tiên cứ để ông ta chờ nửa tiếng rồi nói.” Lâm Thiên vừa uống trà vừa thản nhiên nói.
“Ha ha, từ trước tới nay Phạm Quang Đức luôn rất kiêu căng ngạo mạn, giờ ông ta lại bị cháu phớt lờ, chắc chắn là ông ta tức gần chết rồi.” Lê Chí Thành cười ha ha nói.
“Ai bảo ông ta là người muốn nhờ vả cháu chứ.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
Lại đợi thêm mười phút nữa, Lâm Thiên mới đứng dậy đi về phòng làm việc.
Trong văn phòng của Lâm Thiên.
Lâm Thiên vội vàng đẩy cửa đi vào văn phòng.
“Gia chủ Quang Đức, thật xin lỗi, công việc khá bề bộn khiến ông chờ lâu rồi.” Lâm Thiên vừa đi vừa nói.
“Lâm Thiên, cái bận của cậu, không biết là bận thật hay giả.” Gia chủ Quang Đức hừ lạnh một cái.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Thiên đi tới phía đối diện gia chủ Quang Đức rồi ngồi xuống.
Lâm Thiên quan sát một chút, gia chủ Quang Đức này để râu, tóc ngắn, khí chất uy nghiêm, cực kỳ có dáng vẻ của một bề trên.
“Gia chủ Quang Đức, hương vị cà phê của Tỉnh Xuyên chúng tôi so với tập đoàn Phạm thị của ông thì thế nào?” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
“Lâm Thiên, nói chuyện chính sự trước đi, cái video đó của con trai tôi, cậu cứ ra giá đi rồi bán cho tôi.” Gia chủ Quang Đức dựa vào ghế, từ tốn nói.
“Con trai ông đã đánh cược thua tôi mười nghìn tỉ năm trăm triệu VNĐ trong bữa tiệc ngày hôm qua mà vẫn chưa đưa cho tôi đâu, hợp đồng vẫn đang ở đây, trước tiên cứ nói chuyện này đi đã.”
Lâm Thiên vừa nói vừa lấy bản hợp đồng kia ra đặt lên bàn.
“Ba tỷ nhân dân ta, bây giờ tôi lập tức chuyển khoản cho cậu.” Gia chủ Quang Đức nói.
Chuyện này dù sao cũng đã giao kết hợp đồng, cho dù không có chuyện video thì nhà họ Phạm cũng phải giao số tiền kia ra, nếu không lúc phải ra trước tòa thì chẳng những vẫn phải giao số tiền kia mà ngược lại nhà họ Phạm sẽ còn bị hao tổn danh dự.
Đối với gia chủ Quang Đức mà nói, đây cũng là một khoản tiền rất lớn, nhưng ai bảo hôm qua con trai ông ta đã thua chứ?
Chẳng mấy chốc, gia chủ Quang Đức chuyển khoản thông qua