Mặc dù giọng nói của Lâm Thiên không lớn, nhưng lại có khí thế khiến người khác không thể từ chối.
Sau khi Vương Mãn Linh bị Lâm Thiên ôm vào trong lòng, thân thể cô run lên, sắc mặt đỏ bừng.
Đối với Vương Mãn Linh, chưa có người đàn ông nào ôm lấy cô như thế này trước đây.
Nhưng Vương Mãn Linh không vùng vẫy mà để Lâm
Thiên giữ như thế này, cô ấy cũng biết Lâm Thiên làm vậy để vở kịch trở nên thật hơn.
Thiệu Ngọc Minh nhìn người phụ nữ mà anh ta vẫn thầm thương trộm nhớ lại bị người khác ôm khiến anh ta cảm thấy ghen tị, đố kỵ và hận thù, đây là điều anh ta nằm mơ cũng muốn!
Tuy nhiên, anh ta bất lực.
“Anh đã nghe rõ lời tôi vừa nói chưa? Trả lời tôi!” Lâm Thiên tiếp tục chất vấn Thiệu Ngọc Minh với giọng lạnh lùng.
“Tôi...tôi biết rồi, cậu chủ Lâm.” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Dù sao thế lực và tài lực của Lâm Thiên hơn anh ta rất nhiều, anh ta dám cướp một người phụ nữ từ cháu trai của người giàu có nhất sao? Tuyệt đối không “Coi như anh biết điều, nếu anh dám từ chối, tôi cam đoạn có thể khiến công ty của anh không thể tồn tại ở thành phố Bảo Thạnh được nữa." Lâm Thiên lạnh lùng nói.
“Đúng, đúng, đúng! Cậu chủ Lâm nói đúng lắm!” Thiệu Ngọc Minh liên tục gật đầu, đồng thời lau mồi hôi lạnh trên trán, anh ta biết với thân phận cháu trai của người giàu nhất của Lâm Thiên thì chắc chắn có thể làm được.
“Vậy, cậu chủ Lâm và Vương Mãn Linh, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc phải làm, nên đi trước một bước.
Chúc hai người trăm năm tốt đẹp.
Thiệu Ngọc Minh nói rồi đứng lên.
Thiệu Ngọc Minh bây giờ mồ hôi lạnh đầy mình, anh ta không muốn ở lại đây một giây nào nữa, anh ta chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Chờ một chút!”
Lâm Thiên mở miệng gọi lại.
"Cậu...cậu chủ Lâm, cậu còn chuyện gì nữa không?”
Thiệu Ngọc Minh quay đầu lại nhìn Lâm Thiên, anh ta trông rất lo lắng vì sợ Lâm Thiên còn kiếm chuyện với anh ta.
“Tôi chỉ nói với anh rằng anh có thể về sớm, nhưng đừng quên, bữa cơm này là của anh, đừng quên thanh toán trước khi đi.” Lâm Thiên cười nói,
Cơ mặt của Thiệu Ngọc Minh co giật dữ dội, sắc mặt của anh ta càng trở nên xấu xí hơn.
Anh ta nghĩ rằng anh ta về sớm mà không ăn uống gì thì chắc chắn sẽ không phải thanh toán hóa đơn.
Và anh ta cho rằng Lâm Thiên là cháu trai của người giàu có nhất nên việc trả tiền cho một bữa ăn như vậy hắn là dễ dàng, không ngờ Lâm Thiên lại để anh ta trả tiền.
“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Lâm Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc.
" Không ...!không sao.
Tôi sẽ đi thanh toán: Thiệu Ngọc Minh nở một nụ cười khô khốc.
Làm sao Thiệu Ngọc Minh dám nói có vấn đề?
Chỉ là trong lòng anh ta đang rỉ máu, tài sản của anh chỉ có hơn ba tỷ, riêng bữa này đã ăn hết mấy trăm triệu! Nhưng lại còn là trả tiền cho người khác ăn! Nhưng anh ta không dám từ chối
Vương Mãn Linh thấy Thiệu Ngọc Minh đã bị tổn thất nặng nề, không dám nói nhưng cô không nhịn được mà che miệng cười.
Sau khi Thiệu Ngọc Minh rời đi.
“Ừm...!bây giờ anh có thể buông tôi ra được rồi.
Vương Mãn Linh ngại ngùng nói, bởi vì Lâm Thiên vẫn đang ôm cô.
“Ừ, tất nhiên rồi.”
Lâm Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó nhanh chóng buông Vương Mãn Linh ra.
Tuy nhiên, mùi thơm của cơ thể Vương Mãn Linh vẫn còn vương vấn trên chóp mũi Lâm Thiên.
“Tôi chỉ muốn diễn kịch thật hơn một chút mà ôm cô, cô sẽ không để ý chứ?" Lâm Thiên sở mũi, “Đương nhiên sẽ không để ý, anh đang giúp tôi mà." Vương Mãn Linh ngại ngùng nói.
Ngay sau đó, Vương Mãn Linh quay lại, che miệng cười.
“Tuy nhiên, thật buồn cười khi nhìn thấy Thiệu Ngọc Minh tức giận tới mức bốc khói nhưng không dám nói gì.
Lâm Thiên cũng nở nụ cười: “Đây là anh ta tự chuốc lấy, ta nghĩ sau này anh ta sẽ không dám có ý đồ với cô nữa.
“Lâm Thiên, cảm ơn anh rất nhiều.
Không có anh, không biết Thiệu Ngọc Minh sẽ còn quấy rầy tôi đến bao giờ, anh vừa ra mặt đã giải quyết cho tôi một vấn đề lớn như thế” Vương Mãn Linh mỉm cười.
“Lần sau gặp phải chuyện như thế này, cứ gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có mặt.
Ở thành phố Bảo Thạnh, tôi không nghĩ có con cái nhà giàu có nào mà tôi không thể giải quyết.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Đối với Lâm Thiên, đây thực sự chỉ là chuyện nhỏ.
“Được rồi, đây là những gì anh đã nói, anh thật tốt bụng.Vương Mãn Linh trông rất vui vẻ.
Phải nói là nụ cười của cô khiến lòng người không khỏi gợn sóng.
Thảo nào có rất nhiều người muốn theo đuổi cô đến vậy.
Lúc này, Lâm Thiên mới nhìn lên và nói đùa: “Vương Mãn Linh, hiện tại cô vẫn đang độc thân.
Vì có rất nhiều người theo đuổi cô, tại sao cô không chọn một người.
Đến một lúc nào đó, muốn có một người theo đuổi mình cũng không có nữa đâu.
Vương Mãn Linh cười trộm, và sau đó trả lời: “Những người này chỉ chăm chăm vào ngoại hình của tôi.
Họ không thể là bạn đồng hành cả đời được.
Đối với nửa kia, tôi không quan tâm gia đình anh ấy có tiền bạc hay không.
Tôi chỉ quan tâm xem anh ấy là người như thế nào.
Nếu gặp được người phù hợp, đương nhiên tôi sẽ xem xét.
Hồ ? Không biết trong mắt cô, người thế nào mới thích hợp?” Lâm Thiên tò mò hỏi."Ví dụ như anh." Vương Mãn Linh cười nói.
Lâm Thiên đột nhiên có chút ngượng ngùng, thế nào mà lại cảm thấy có chút mập mờ...
Lúc này, người phục