Không chỉ cậu chủ Chu rời khỏi tòa án mà ngay cả luật sư Ngô bên cạnh Vũ Ngọc Hiền cũng lắc đầu thở dài.
"Bị cáo còn gì muốn trình bày nữa không?" FG ngồi ở phía trước mở miệng hỏi.
"Không có." Luật sư Ngô trực tiếp lắc đầu.
Vũ Ngọc Hiền thấy luật sư Ngô nói như vậy, lại trở nên nóng nảy.
"Luật sư Ngô, ông không thể như vậy được!" Vũ Ngọc Hiền vội vàng nói.
Nhưng luật sư Ngô không để ý cô ta, dễ nhận thấy luật sư Ngô cũng không thể có gì để chống lại nữa rồi.
Ngay lúc này, FG đang ngồi ở giữa nói: "Tiếp đến là thời gian nghỉ ngơi, sau đó, sẽ đến phần tuyên án."
Sau khi nói xong, mấy người fg đều lần lượt rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời đi, ngay tức khắc bên trong tòa án trở nên ồn ào.
Cho dù là phóng viên hay là những fan đến xem xét xử đều nhiệt tình thảo luận.
Sau khi mọi người nghe xong bản ghi âm, hiển nhiên đã có được kết quả trong lòng rồi.
Phía trước.
"Vũ Ngọc Hiền, thiện có thiện báo, ác giả ác báo, cô làm nhiều chuyện độc ác, hôm nay chính là ngày vạch trần bộ mặt thật của cô, hôm nay mọi người đều đã biết hết rồi.
Dưới lớp da mặt của cô kinh tởm đến nhường nào!" Tô Bảo Nhi nhìn thẳng vào Vũ Ngọc Hiền, giọng nói rất kiên quyết.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, hận thù trong lòng cô đối với Vũ Ngọc Hiền đã chất chứa từ rất lâu!
"Tô Bảo Nhi, mày..
mày… mày đừng có mà ngậm máu phun người!" Mặt Vũ Ngọc Hiền tái mét.
"Vũ Ngọc Hiền, đã đi đến bước này rồi, chẳng lẽ cô không định nhận tội hay sao? Vậy cũng tốt, tôi sẽ đợi tuyên án, tôi tin tưởng rất nhanh thôi, chính nghĩa sẽ quay trở lại!" Ánh mắt Tô Bảo Nhi đầy kiên nghị.
Phía dưới.
"Sau khi hội thẩm nghỉ giữa giờ sẽ tuyên án, nếu như không sai thì Tô Bảo Nhi sẽ thắng kiện." Lưu Thân nói.
Lâm Thiên cũng gật đầu.
Nhưng mà chưa có kết quả cuối cùng, trong lòng Lâm Thiên vẫn khó tránh được có chút căng thẳng, hy vọng không xảy ra chuyện gì nữa.
Về phần trên mạng, lúc này số người đang xem đã lến đến năm nghin vạn người, cũng là nói, đang có năm nghìn vạn người đã xem thấy cảnh đó.
Ngay lúc này, Lâm Thiên nhận được một tin nhắ.
"Đến WC đi, chúng ta cần nói chuyện, nếu như cậu không ngu ngốc, chắc hẳn biết rõ tôi là ai."
Tin nhắn không có kí tên dưới.
Lâm Thiên nghĩ một lát, tám phần là cậu chủ Chu.
Vốn dĩ Lâm Thiên không muốn đi.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, đi gặp cậu ta chút cũng không sao, xem xem trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì, người Lâm Thiên có sức mạnh, cũng không có gì đáng sợ.
Dù sao bây giờ cách lúc tuyên án một đoạn thời gian, cũng chỉ ngồi nhàn tỗi.
Vì vậy, Lâm Thiên liền đứng dậy đi vào WC.
Sau khi vào WC.
Quả nhiên cậu chủ Chu và sáu người vệ sĩ của cậu ta cũng đang ở trong WC.
"Tên nhóc, cũng to gan đấy, vậy mà lại đến thật, hơn nữa còn đơn thương độc mã đến." cậu chủ Chu khoanh tay, mặt mang theo nụ cười lạnh mà nhìn Lâm Thiên.
Ngay sau đó, cậu chủ Chu vung tay lên, ra lệnh cho mấy người vệ sĩ đi ra ngoài WC, canh giữu ngoài của WC.
Bên trong WC.
Lâm Thiên và cậu chủ Chu có tác phong trái ngược nhau.
Mạc dù Lâm Thiên và cậu chủ Chu đã "quyết đấu" một trận trên mạng rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
"Vũ Ngọc Hiền nói cậu chính là gã fan Đấu Ngư lần trước, cũng là người tranh hạng nhất thần hào của tôi, "Cha của Lục công tử", nghe nói cậu tên là Lâm Thiên, là vua của vùng Tây Nam sao?" cậu chủ Chu khoanh tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Thiên, dễ nhận thấy không để ý Lâm Thiên lắm.
"Vua Tây Nam tôi không dám nhận, nhưng mà tôi thấy ở vùng Tây Nam không còn ai lợi hại hơn tôi nữa đâu." Lâm Thiên thản nhiên nói.
"Vùng Tây Nam chỉ là một vũng nước đục, còn đế đô lại là sông lớn, đương nhiên nước sẽ sâu hơn Tây Nam các người rồi, tôi nghĩ cậu không thể không biết chứ?" Cậu chủ Chu khinh thường mà nói.
Dừng một chút, cậu chủ Chu lại cười rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa địa bàn của cậu ở khu Tây Nam, anh chạy đến đây, ngay cả cái rắm cũng không phải."
"Cậu chủ Chu, cậu gọi tôi đến WC chỉ để nói những điều này thôi sao? Cậu chủ Chu, cậu có gì muốn nói cứ nói thẳng ra, không có chuyện gì thì tôi đi trước." Lâm Thiên thản nhiên nói.
"Được, vậy thì tôi nói thẳng, tôi biết là do cậu vẫn luôn giúp đô Tô Bảo Nhi, mục đích tôi tìm cậu rất đơn giản, trước khi tuyên án, cậu hãy bảo Tô Bảo Nhi rút cáo trạng đi." cậu chủ Chu khoanh tay, ngẩng đầu ngạo nghễ mà nói.
"Ha ha, bảo chúng tôi rút cáo trạng.
Cậu đang nằm mơ hả?" Lâm Thiên cười lạnh.
Bây giờ Lâm Thiên cũng hiểu rõ, vì sao cậu chủ Chu này lại gọi anh vào trong này.
Sau khi cậu chủ Chu nghe thấy vậy, ngay tức khắc sững sờ: "Tên nhóc, nếu như cậu không rút cái trạng, tôi đảm bảo cậu nhất định sẽ rất thảm! Ở thủ đô, nhà họ Chu tôi muốn giết chết anh, thì dễ như bóp chết một con kiến mà thôi, hiểu không?"
Giọng nói cậu chủ Chu lạnh lùng, sặc mùi uy hiếp.
"Ha ha, Lâm Thiên tôi không dễ bị dọa sợ như vậy đâu, cậu chủ Chu, cậu có chiêu gì, thì cứ giở ra hết đi, nếu như Lâm Thiên tôi thua cậu, tên tôi sẽ viết ngược lại." Lâm Thiên cười lớn.
Lâm Thiên sẽ thua cậu chủ Chu hay sao? Lâm Thiên sẽ rút đơn cáo trạng sao? Điều này tuyệt đối là không