“Xin chào anh, kẻ hèn là chủ tiệm này, kẻ hèn họ Vạn, rất hân hạnh được phục vụ anh.”
Người đàn ông trung niên chạy đến trước mặt Lâm Thiên, vẻ mặt tươi cười bắt tay với Lâm Thiên, thái độ vô cùng cung kính.
“Ông chủ Vạn, tôi tên Thiên, tôi muốn mua một dược đỉnh, không biết tiệm ông có cái này hay không.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Anh Thiên, cái thứ đồ chơi dược đỉnh này.
Ở trong giới đồ cổ, cũng không dễ tìm, một là số lượng được lưu truyền đến bây giờ rất ít, hai là những người thích sưu tầm dược đỉnh, cũng không nhiều.” Ông chủ Vạn nói.
Ngay sau đó, ông chủ Vạn lại chuyển chủ đề: “Nhưng mà, anh Thiên đây đến rất đúng lúc, vừa hay gần đây tôi vừa có được một cái dược đỉnh, nghe nói là vào năm trăm năm trước, nó là dược đỉnh được một vị đạo trưởng dùng để luyện đan.
Nếu như anh Thiên đây thích sưu tầm dược đỉnh, thì không nên bỏ lỡ cái bảo bối này.”
“Dược đỉnh được dùng để luyện đan sao? Cho tôi xem xem.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên cũng biết rõ, bây giờ muốn tìm được một cái dược đỉnh thích hợp để luyện đan, chỉ sợ là không dễ chút nào.
Còn về cái đỉnh trong miệng ông chủ này, có thể đem đi luyện đan không, Lâm Thiên cũng không rõ, dù sao đã lưu truyền nhiều năm như vậy rồi, có thể đã sớm bị hư, có khi chỉ có thể đem đi sưu tầm.
Lâm Thiên chỉ có thể hi vọng, cái dược đỉnh này vẫn còn dùng được.
Nếu không lại phải đi tìm chỗ khác, e là rất phiền phức.
“Anh Thiên, cái dược đỉnh này để ở sân sau, mời đi theo tôi.” Ông chủ Vạn nói.
Ông chủ Vạn đi trước dẫn Lâm Thiên ra ngoài sân sau.
Ở sân sau cũng bày rất nhiều đồ cổ và đồ sưu tầm.
Dưới sự dẫn dắt của ông chủ Vạn, Lâm Thiên đi đến trước một cái dược đỉnh.
Cái dược đỉnh này, trông rất cũ kỹ, tất nhiên là đã có chút tuổi đời.
Lâm Thiên đi quanh cái dược đỉnh nhìn một vòng, tuy dược đỉnh cũ kỹ, nhưng lại được giữ gìn không tệ.
Nhưng điều khiến Lâm Thiên vui mừng nhất là, cái dược đỉnh này quả thật có thể luyện đan, Lâm Thiên có thể nhìn thấy vết tích để lại trong đỉnh.
Nói như vậy, vật này, chính là thứ mà Lâm Thiên muốn.
Lâm Thiên vốn còn lo lắng, muốn tìm được dược đỉnh có thể sử dụng, e là rất khó, không ngờ lại tìm được nhanh như vậy.
Mặc dù trong lòng Lâm Thiên mừng rỡ, nhưng ngoài mặt lại lắc đầu nói:
“Cái đỉnh này, cũng quá cũ nát rồi.”
“Anh Thiên, nhưng mà món đồ này có lịch sử năm trăm năm, thời gian lâu như vậy, không cũ mới là lạ đó.” Ông chủ Vạn cười gượng nói.
“Vậy ông nói xem, cái đỉnh này bao nhiên tiền.” Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.
“Cái dược đỉnh này, tôi phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có được, hơn nữa món đồ này, vốn dĩ vô cùng quý giá, một giá thôi mười bảy tỷ.” Ông chủ Vạn duỗi mấy ngón tay ra.
“Mười bảy tỷ thì đắt quá rồi?” Lâm Thiên lắc đầu.
Mặc dù Lâm Thiên có nhiều tiền, nhưng cũng không phải kẻ coi tiền như rác, Lâm Thiên biết, phần lời trong con số mười bảy tỷ rưỡi quá lớn rồi.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại đưa mấy ngón tay lên.
“Mười tỷ sao? Này… Anh Thiên, mười tỷ thật sự không được đâu.” Ông chủ Vạn ra vẻ bất đắc dĩ.
“Không không không, ý của tôi là, một tỷ rưỡi.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
“Một tỷ rưỡi? Anh Thiên đừng nói đùa chứ, thua thiệt như vậy đến bà ngoại của tôi cũng không làm được.” Ông chủ Vạn liên tục lắc đầu.
“Vậy thì ba tỷ rưỡi, được thì được, không được thì thôi.” Lâm Thiên lại duỗi ba ngón tay ra.
Ông chủ Vạn suy nghĩ một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: “Anh Thiên.
Anh… Anh có thể tăng thêm một chút được không?”
“Năm tỷ hai trăm năm mươi triệu.” Lâm Thiên nói
“Được, năm tỷ hai trăm năm mươi triệu.
Tôi lỗ vốn một chút để làm quen với anh Thiên vậy.” Lúc này ông chủ Vạn đồng ý.
Lâm Thiên cười cười, chắc chắn là không có chuyện lỗ vốn, đây chẳng qua là lý do thoái thác của ông chủ này thôi.
Lâm Thiên trực tiếp đưa thẻ cho ông chủ.
“Quẹt thẻ đi, phải rồi ông chủ, thứ đồ chơi này các ông có giao hàng không?” Lâm Thiên nói.
“Đương nhiên rồi, anh Thiên cứ ghi lại địa chỉ, tôi sẽ giao đến tận nhà cho anh.” Vẻ mặt ông chủ Vạn tươi cười nhận lấy thẻ của Lâm Thiên, sau đó đi quẹt thẻ thanh toán.
Lâm Thiên cũng quay trở lại phía trước tiệm, chờ đợi ông chủ Vạn quẹt thẻ, đồng thời cũng bắt đầu đi loanh quanh trong tiệm, nhìn xem ở đây còn có đồ nào không tệ không.
Sau khi dạo hết một vòng trong tiệm, ánh mắt của Lâm Thiên, dừng lại trên một cái mảnh giáp cổ xưa.
Mảnh giáp này to cỡ bằng bàn tay.
Mặc dù cái mảnh giáp này được đặt ở một chỗ rất không gây chú ý, bên ngoài cũng bám đầy bụi, nhưng mà Lâm Thiên cảm nhận được, trong cái mảnh giáp này dường như có một loại năng lượng đặc biệt nào đó.
Mặc dù Lâm Thiên không biết, rốt cuộc mảnh giáp này là cái quái gì, nhưng mà Lâm Thiên cảm thấy, đây tuyệt đối không phải là một vật tầm thường.
Lúc này, ông chủ Vạn đã quẹt thẻ xong, đi về phía Lâm Thiên.
“Ông chủ Vạn, cái này giá bao nhiêu vậy?” Lâm Thiên chỉ vào mảnh giáp, mở miệng hỏi thăm.
Lâm Thiên chuẩn bị mua lại món đồ này, đem về nghiên cứu một chút.
“Nếu như anh Thiên thích.
Tôi tặng cho anh Thiên là được, xem như là tặng cho bạn bè.” Ông chủ Vạn cười híp mắt nói.
Rất hiển nhiên, ông chủ Vạn vốn không xem món đồ này ra gì, có lẽ là ở trong mắt ông chủ Vạn, cái thứ đồ chơi này rất không đáng tiền.
Cho nên cũng đặt ở một chỗ không gây chú ý, thậm chí trên đó còn phủ một lớp bụi.
“Vậy thì cảm ơn ông chủ Vạn.” Lâm Thiên vừa nói,