“Như Tuyết, không phải lỗi của cậu.” Lâm Thiên cười với cô để cô không phải lo lắng.
Sau lúc này, Lâm Thiên ngước nhìn Trương Huệ.
“Bạn Trương Huệ, những gì cậu biết chưa chắc đã là sự thật.
Nề mặt Như Tuyết, lần này tôi không tính toán với cậu, nhưng cậu hãy nhớ cho.
Đừng bao giờ xem thường người khác, nếu không sẽ gặp xui xẻo đấy." Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Nói xong câu này, Lâm Thiên xoay người trở về chỗ ngồi.
"Xéo đi, tôi cần cậu dạy bảo à? Tội nghiệp chưa kìa, đũa mốc mà đòi chòi mâm son.
Trương Huệ vẻ mặt khinh thường.
Lâm Thiên ngồi trở lại chỗ của mình.
"Anh Thiên, thực sự xin lỗi.
Chỉ là em muốn nói vài lời giúp anh, nhưng mà hình như đã sai rồi." Hoàng Luân trông có vẻ tội lỗi.
“Không sao, có gì đáng trách đâu.” Lâm Thiên vỗ vỗ vai Hoàng Luân.
"Anh Thiên, thật là khó chịu.
Những người này dám nói những lời này với anh, còn dám coi thường anh, sao anh không công khai thân phận chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên để hù chết bọn họ đi!”
Lâm Thiên lắc đầu: "Không có khả năng.
Nếu tôi nói tôi là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, họ có tin không? Chỉ e là nhận thêm sự chế giễu lớn hơn thôi, còn cho rằng tôi đây khoác lác.
Lâm Thiên vẫn chưa vội tiết lộ danh tính của mình ngay trong lớp.
Lần trước xử lí Trịnh Khả, hắn ta đã biết thân phận của Lâm Thiên rồi, nhưng hắn đã chuyển đến một trường khác, cũng chẳng tiết lộ chuyện này với bất cứ ai.
Thật ra, Hoàng Luân từ lâu đã muốn Lâm Thiên nói ra sớm chuyện này, để mọi người không còn khinh thường lâm Thiên nữa, nhưng Lâm Thiên chưa bao giờ làm như vậy.
“Cũng đúng, vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo” Hoàng
Luân gật đầu, trong lòng chợt hiểu ra.
"Nhưng mà, tôi cũng sẽ không mãi nhún nhường như này đầu.
Những “con cọp giấy” không biết tự lượng sức mình, bọn chúng thực sự nghĩ tôi là đứa nghèo hèn dễ bắt nạt như vậy sao?”
Chuyện vừa xảy ra làm cho Lâm Thiên có chút tức giận, lại làm cho hắn hiểu được càng nhún nhường thì càng bị ức hiếp!
Tên mập Hoàng Luân gật đầu liên tục: "Đúng, đúng đúng! Đại ca, anh không nên thấp kém như vậy.
Dùng thân phận của mình để hù chết những đứa dám coi thường anh đi!"
Trước giờ tan học buổi chiều, cố vấn học tập đến lớp thông báo sắp đến Ngày hội thanh niên nên rủ mọi người tụ tập ăn uống để nâng cao tình thân giữa các lớp, vì cố vẫn không có thời gian đi nên trưởng nhóm Như Tuyết chịu trách nhiệm về việc này.
Năm giờ ba mươi chiều, tại cổng trường.
Tất cả học sinh trong lớp đều tập trung đông đủ.
“Các bạn, chúng ta đi ăn ở đâu đây? Cùng biểu quyết nhé?” lớp trưởng Như Tuyết hỏi lớn.
"Đến quán buffet 99 đi.
Giá cả phải chăng lại có nhiều món." Trương Huệ nói.
Trương Huệ vừa nói xong, nhiều học sinh trong lớp đã hưởng ứng ngay lập tức.
"Đúng đó, đúng đó.
Quán 99 được đấy." "Điều quan trọng là giá cả phải chăng, 59 tệ một người."
Bữa tối kiểu này ai cũng phải tự mình trả, nên ít nhiều phải cân nhắc tới túi tiền, đương nhiên sẽ chọn chỗ bình dân hơn, giá cả như này cũng phù hợp với sinh viên đại học.
Thấy nhiều người đồng tình như vậy, Như Tuyết nói: "Được rồi, thế thì đi quán buffet 99 đi."
Đúng lúc này, một giọng đầy bất mãn vang lên.
"Buffet 99 à? Đẳng cấp có phải là hơi “phèn” rồi không?”
Các học sinh nghe xong câu này đều nhìn về phía phát ra âm thanh, Lâm Thiên thu hồi ánh mắt.
Như Tuyết cũng đầy nghi ngờ nhìn Lâm Thiên.
Cô không hiểu tại sao Lâm Thiên lại nói được lời này đột ngột như vậy.
"Lâm Thiên, cậu đang nói cái gì vậy? Cậu nói Buffet 99 “phèn” ư?" Trương Huệ chế nhạo.
Nhiều học sinh trong lớp cũng phải che miệng cười, một đứa nghèo không một xu dính túi như thế mà lại cho rằng Buffet 99 là không đủ đẳng cấp? "Không phải sao? 59 tệ một người là hạng quèn, không xứng với tôi." Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
"Ha ha ha!"
Nghe xong mọi người trực tiếp cười rộ lên.
"Lâm Thiên, cậu còn cần thể diện nữa không đấy?
Đáng ra một đứa thấp hèn như cậu mới xứng với Buffet 99 chứ nhỉ!" Trương Huệ chế nhạo.
Một nam sinh tóc đỏ lúc này lên tiếng: "Lâm Thiên, cậu nói buffet 99 quá bèo, vậy cậu nói xem nhà hàng nào mới xứng để cậu dùng bữa tối?"
Thằng tóc đỏ này trước đây từng đi theo Trịnh Khả làm tay sai đây mà.
“Nhà hàng 5 sao thì không nói.
Ở gần trường, hình như còn một nhà hàng tên là Thịnh Diên” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
"Nhà hàng Thịnh Diên? Haha!"
Bọn học sinh có mặt tại đó lại cười lớn.
"Thằng nhóc này, cậu đã từng đến nhà hàng Thịnh Diên chưa? Tôi từng đi với Anh Hách đến đó một lần.
Cậu có biết muốn đến nơi như thế thì cần bao nhiêu tiền không?", tên tóc đỏ phá ra cười.
"Đương nhiên là tôi biết.
Nếu như mấy người trả không nổi, thì cũng là chuyện của mấy người." Lâm Thiên nhẹ nói.
“Cậu...!cậu...!mẹ nó lại nói dóc rồi, nếu cậu mà có đủ tiền vào đó, ít nhất tôi so với cậu còn có khả năng hơn đấy.
Tóc đỏ sắc mặt ảm đạm.
Ngay lúc này.
Tuệ Tuệ cười nói, "Lâm Thiên, không phải cậu đề nghị đến nhà hàng Thịnh Diên ăn tối sao? Được rồi, thế thì chúng ta hãy đến nhà hàng đó ăn tối.
Hôm nay cậu bao chầu này, được chứ?" “Không thành vấn đề, tôi sẽ lo chi phí bữa tối.” Lâm Thiên bình tĩnh đáp.
Sau khi Trương Huệ nghe câu trả lời của Lâm Thiên, cô ta giật mình.
Vốn cho rằng Lâm Thiên sẽ không dám đồng ý, đến lúc đó cô mới có thể tiếp tục cười nhạo Lâm Thiên.
Vậy mà hắn lại đồng ý? "Được rồi! Nếu đã nói như vậy...!Các bạn, hôm nay chúng ta đi nhà hàng Thịnh Diễn đi.
Còn tiền bữa ăn này, cứ tính cho Lâm Thiên, chúng ta cứ việc ăn thôi.
Nếu không trả được, thì cũng là hắn tự làm tự chịu” Trương Huệ nói lớn.
Trương Huệ cũng thuận nước đẩy thuyền.
Lâm Thiên, cậu khá lắm, muốn giả làm người giàu có sao? Để tôi xem đến lúc thanh toán, cậu trả như thế nào! "Được, được!"
Các học sinh có mặt đều đồng ý, chỉ cần không phải tự trả tiền, bọn