Trong lòng hiệu trường rất rõ, người có thể tùy ý lấy ra ba mươi tỷ để quyên góp, nhất định có gia cảnh không tầm thường, trong nhà phải cực kỳ giàu có thì mới làm được.
Loại câu chủ siêu giàu này, đến hiệu trường cũng phải coi là thần là thành.
"Tôi tên Lâm Thiên "
Lâm Thiên xoay người ngồi xuống, sau đó vắt chéo chân, nói: "Hiệu trường, ba mươi ti này của em cũng không phải quyên góp cho vui, em có hai yêu cầu." "Cậu nói! Cậu cứ nói đi." Hiệu trưởng gật đầu.
Hiệu trường cũng đã suy nghĩ rồi, làm gì có ai lại đi quyên góp không không như vậy? Đương nhiên là còn có mục đích ẩn đằng sau nữa.
Lâm Thiên uống một ngụm trà do thư ký đưa lên, sau đó lạnh nhạt nói: "Thứ nhất, đuổi thầy Trịnh Thăng Thất khỏi cái trường này.
Thứ hai, báo giáo viên khoa em không được làm khó am, phải cho em nghỉ học tuỳ thích".
Đương nhiên là được!" Hiệu trưởng còn chưa nghĩ gì nhiều đã nhanh chóng đồng ý.
Trục xuất một thầy giáo thấp cổ bé họng là chuyển dễ như trở bàn tay.
Dù sao thì trường chẳng thiếu gì giáo viên, ba mươi tỉ mới quan trọng! "Được, vậy em không quấy rầy hiệu trưởng nữa.
Về chuyện trục xuất, mong hiệu trưởng nhanh chóng thông báo." Lâm Thiên đứng lên.
Lần này mục đích của Lâm Thiên tới đây là để yêu cầu trục xuất Trịnh đồ tể, hiện giờ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.
"Đề tôi tiến cậu Lâm.
Hiệu trưởng theo sát phía sau Lâm Thiên, đi một đường tiến Lâm Thiên ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lâm Thiên đi khỏi.
"Tiểu Lý, cậu đi điều tra hồ sơ của nó một chút, xem nó rốt cuộc là câu chủ của nhà nào!" Hiệu trưởng phân phó với thư kỷ như thế.
Chi dựa vào việc Lâm Thiên có thể tùy tay bỏ ra ba mươi tỉ, hiệu trường chắc chắn rằng bởi cảnh nhà Lâm Thiên rất khủng khiếp! "Vâng, tôi làm ngay đây!" Thư kỳ vội đáp Hai giờ chiều, trong phòng học.
"Lâm Thiên, cậu mới tới văn phòng Trịnh để tế đúng không? Ông ấy có tha cho cậu không?" Hoàng Luân ngôi củng bản hỏi, "Ông ta không đồng ý, bởi vì mình không hề xin lỗi ông ta, ông ta mới là người nên xin lỗi mình." Lâm Thiên nhẹ nhàng, bằng quả nổi.
"Gì cơ? Thằng nhóc Lâm Thiên này, cậu ấm đầu ả?" Hoàng Luân bày ra vẻ mặt khó hiểu.
"Yên tâm đi, mình ổn.
Về phần Trịnh đổ tế, ông ta dám đụng đến mình, thì chờ bị trục xuất đi là vừa.
Khóe miệng Lâm Thiên lộ ra một nụ cười.
"Lâm Thiên, câu còn dám nói cậu không bị sốt, cậu đang nói sàng đó biết không? Cậu nên đi xin lỗi Trịnh đổ tế mau đi, bằng không, đến khi thi cuối kì ông ta làm khó cậu là phiền phức lắm đấy." Hoàng Luân vội vàng nói.
Trong mắt Hoàng Luân, bọn họ đều là sinh viên nghèo, không được phép đông chạm tới giáo viên.
Đoạn đối thoại của Lâm Thiên và Hoàng Luân bị Trương Hách ngồi đằng sau nghe được hết.
Trương Hách là bạn cùng lớp của Làm Thiên Bố cầu ta buôn bán vật liệu xây dựng, trong nhà có rất nhiều tiền, hơn nữa cậu ta còn có mối quan hệ xã qua với rất nhiều người.
Chỉ bằng hai cái này, bình thường ở trong khoa Trương Hách rất vênh vào, kiêu căng, chẳng ai dam động đến cậu ta "Lâm Thiên, mày vừa nói Trịnh đổ tể đụng đến mày thì chỉ có nước bị đuổi cổ khỏi trường ư? Ha ha, con mẹ nó mày nổ vừa thôi, ông nội mày cười bể bụng rồi đây này!" Trương Hách cười nói,
Ngay sau đó, Trương Hách đứng lên, cao giọng nói: "Mọi người ơi, Lâm Thiên vừa mới nói, Trịnh đồ tể chọc vào nó, cho nên Trịnh đồ tể sẽ bị trục xuất, mọi người nói xem lời nó đáng tin không?"
Giọng Trương Hách rất to, to đến mức tất cả các bạn cùng lớp của bọn họ đều nghe rõ.
Mọi người nghe vậy thì hào hứng nhìn về phía Trương Hách và Lâm Thiên.
"Đúng, tôi nói vậy đấy! Có vấn đề gì ư? Trịnh để tế dụng đến tôi thì phải bị trục xuất, Chúa cũng không giữ nổi ông ta!" Lâm Thiên thản nhiên nói.
"Cái gì? Chúa cũng không giữ nổi ông ta sao? "Ha ha!"
Cả Trường Hạch và đám bạn đều phá lên cười.
"Trời ơi, tháng nhóc Lâm Thiên này bình thường rất thành thật mà, sao giờ nổ to thể".
"Nó tưởng nó là con nhà giàu đó, nghèo kiết xác như nó cũng đòi đuổi Trình đổ tế à?"
Hầu hết bạn học trong khoa đều biết nhà Lâm Thiên rất nghèo, ai sẽ tin rằng Lâm Thiên có khả năng đuổi cổ Trịnh đồ tể cơ chứ.
Ngay cà Hoàng Luân cũng chọc Lâm Thiên, nhỏ giọng nói: "Lâm Thiên, cậu khoác lác với mình thì được, sao lại khoác lác với mọi người thế, cậu không cần mặt mũi nữa hả?" "Hoàng Luân, mình thật sự không nói khoác." Lâm Thiên bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Xem ra hôm nay cậu nóng đầu thật rồi." Hoàng Luân cạn lời, không biết nên nói gì.
Đối với phản ứng của Hoàng Luân, Lâm Thiên cũng không ngạc nhiên, dù sao thì Hoàng Luận hiệu rất rõ hoàn cảnh của gia đình cậu "Reng reng reng!" Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Tiết đầu của buổi chiều là tiết của Trịnh do tế.
Ông ta chậm rãi đi vào phòng học.
"Thầy Trinh "
Trương Hách đột nhiên đứng lên, nói: "Thầy Trinh, vừa rồi Lâm Thiên còn nói khoác lác, nói thấy động đến nó nên sẽ bị trục xuất Sau khi nói xong, Trương Hách liền khoanh tay cười, chuẩn bị xem kịch vui.
Trịnh đồ tể nghe vậy, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Giữa trưa Lâm Thiên trả treo với ông trong văn phòng, đã làm ông cực kỳ khó chịu, cơn giận còn chưa nguôi thì bây giờ lại được đốt cháy to hơn.
"Rám!"
Trịnh đồ tể hung hăng vứt sách giáo khoa lên bàn, sau đó xụ mặt, mắng Lâm Thiên: "Lâm Thiên.
Cậu không muốn sống nữa đúng không! Cậu dám nhạo báng thầy giáo, tôi sẽ bảo trường phạt cầu t "Ôi! Thằng nhóc Lâm Thiên này gặp xui xẻo rồi Trương Hách và đảm bạn xấu của cậu ta ngồi một bên xem kịch, huýt sáo nom rất vui vẻ.
Máy bạn khác cũng thảm lắc đầu, một học sinh nghèo bình thường lại động chạm đến thầy giáo, thật là không sáng suốt.
"Lâm Thiên Cầu câu phủ nhận nhanh đi Nói rằng cậu chưa từng nói như thế, rồi còn phải xin lỗi nữa, nếu không cậu sẽ tiêu đời đó." Hoàng Luân dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Thiên,
Quả nhiên Lâm Thiên đã đứng dậy.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chủ của mọi người, câu cười nói: "Trịnh đồ tể, Trương Hách nói đúng đấy, tôi xác thực có nói như vậy!"
Ó!
Lời Lâm Thiên vừa phát ra, toàn bộ phòng học tức khác ổ lên.
"Nó thừa nhận? Nó...!nó còn gọi thẳng biệt danh Trịnh đổ tể của ông ấy!" "Trời má, tên này thật sự đang tìm đường chết mà Còn muốn học tiếp không vậy? Còn muốn tốt nghiệp không vậy?"
Ở trong mắt các bạn học, Lâm Thiên thực sự điện rồi.
Trước nay chưa từng có ai dám đứng trước mặt Trình đổ tẻ gọi