“Chậc chậc, em Bảo Nhi, vậy mà em lại chọn một tên nhà nghèo làm bạn trai, em thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.” Anh Bình lắc đầu cười nói.
Đám con nhà giàu ở đây, lúc này cũng vô cùng nghi ngờ.
Chỉ có Thiệu Ngọc Minh là ngầm cảm thán, anh ta đầu phải là con nhà nghèo? Anh ta là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ta rõ ràng là cháu ngoại của Lê Chí Thành!
Đương nhiên, Thiệu Ngọc Minh không nói những lời này ra.
Bởi vì lúc Lâm Thiên vào cửa đã trợn mắt nhìn anh ta.
Hơn nữa Lâm Thiên không chủ động nói rõ thân phận, chuyện này nói lên Lâm Thiên không muốn nói rõ thân phận của mình, tất nhiên là anh ta không dám làm miệng.
“Em thích con nhà nghèo, không được sao?"
Tô Bảo Nhi nói câu này xong, lập tức kéo Lâm Thiên ngồi vào ghế.
Sau khi ngồi xong “Người anh em này, cậu đúng là có bản lĩnh, ngay cả em Bảo Nhi đây cũng có thể tán đổ được, không biết người anh em dùng chiêu gì thế?" Anh Bình nói với Lâm Thiên.
“Bình thường thôi." Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu.
Anh Bình thấy thái độ của Lâm Thiên đối với anh ta qua loa như vậy.
Anh ta lập tức nhưởng mày, một tên nhà nghèo cũng dám qua loa với anh ta như thế sao? Nhưng anh ta không phát tác.
Ngay sau đó, anh Bình nhìn về phía Thiệu Ngọc Minh, nói: "Ngọc Minh, không phải là cậu mới nói về cháu ngoại của Lê Chí Thành sao? Cậu nói tiếp đi.
“Đúng vậy đúng vậy!”
Đám con nhà giàu khác nhao nhao nhìn về phía Thiệu
Ngọc Minh, muốn nghe đoạn kế tiếp.
Thiệu Ngọc Minh liếc mắt nhìn Lâm Thiên một cái, sau đó lập bắp nói: "Ách, anh Bình, em...!Em cũng không nhớ rõ lắm." Thực ra Thiệu Ngọc Minh muốn nói, người mà mọi người muốn biết, đang ở trong này.
Lâm Thiên nghe mọi người nhắc tới mình, cũng hơi kinh ngạc.
Lúc này, Thiệu Ngọc Minh đứng dậy.
“Anh Bình, đột nhiên em nhớ tới trong nhà em còn có việc gấp, em phải đi trước đây.
Thiệu Ngọc Minh cười nói, nhưng sac mặt còn khó coi hơn khóc.
Đối với Thiệu Ngọc Minh mà nói, anh ta nhìn thấy Lâm Thiên ở đây, anh ta lập tức có cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đồng than, không muốn ở trong đây một giây phút nào.
"Được, đi đi.” Anh Bình xua tay,
Lúc Thiệu Ngọc Minh rời đi, trong lòng còn nghĩ thầm: “Mấy người các anh, nếu hôm nay người nào trêu chọc Lâm Thiên, vậy thì người đó sẽ gặp xui xẻo lớn.
Sau khi Thiệu Ngọc Minh rời đi.
“Đúng rồi anh Bình, ba ngày sau ở khách sạn Mường Thanh sẽ tổ chức buổi đấu giả, anh muốn tham gia không?" Anh Giang mở miệng nói.
Tên nhà giàu kia cũng nói: “Đấu giá lần này là đấu giá đất, nhưng cũng sẽ bán đấu giá một số những thức khác, nghe nói sẽ có rất nhiều ông chủ đến, bao gồm cả tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng.
Anh Giang cũng nói: “Đây là buổi đấu giá mỗi năm một lần ở thành phố Bảo Thạnh, vô cùng náo nhiệt, cho dù không đấu giá được bất cứ thứ gì, cũng có thể đi vào trải nghiệm, thậm chí là kết bạn với rất nhiều người.
“Tuy tôi không tham dự bán đấu giá, nhưng buổi đấu giá lần này, tôi chắc chắn sẽ đi.” Anh Bình nói.
“Mọi người cũng sẽ đi đúng không?” Anh Bình ngẩng đầu nhìn đám nhà giàu ở đây.
“Đương nhiên, buổi đấu giá quy mô lớn như vậy, tất nhiên là chúng em sẽ tới đó trải nghiệm.
Đám con nhà giàu nhao nhao gật đầu.
Tư cách vào buổi đấu giá này là tổng tài sản trên ba trăm năm mươi tỷ, tuy bọn họ không đủ tư cách đi vào, nhưng cha bọn họ có tư cách, bọn họ có thể đi theo cha mình vào trong.
Bọn họ đi cũng không đấu giả được gì, chủ yếu là trải nghiệm.
Còn đảm nhà giàu tài sản chỉ có mấy chục tỷ, thật có lỗi, ngay cả tư cách vào cửa cũng không có “Buổi đầu giả sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.
Lúc này Lâm Thiên nghĩ, mấy ngày hôm trước Lưu Thân từng nói tới buổi đấu giả với mình, hắn là buổi đấu giả mà bọn họ nói, thời gian và địa điểm đều trùng khớp.
Lúc ấy Lưu Thân bày tỏ buổi đấu giả lần này rất quan trọng, bảo Lâm Thiên cần phải đi trước, còn làm tốt chuẩn bị giành đất với tập đoàn Hùng Dũng.
Như vậy buổi đấu giá diễn ra vào ba ngày sau, nếu đảm nhà giàu này muốn đi, chỉ sợ Lâm Thiên sẽ chạm mặt bọn họ? Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Tô Bảo Nhi, hỏi: “Tô Bảo Nhi, buổi đấu giả diễn ra vào ba ngày sau, cô có đi không?” "Không đi, tôi không có một xíu hứng thú nào với buổi đấu giả như vậy, còn không bằng đi dạo phố, nhưng mà cha tôi sẽ đi." Tô Bảo Nhi nói.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi hỏi ngược lại: “Anh hỏi chuyện này làm gì? Dù sao chuyện này không liên quan tới anh, anh cũng không có cơ hội đi vào." "Vậy thì chưa chắc" Lâm Thiên cười nói.
“Thôi đi, anh có thể đi vào, Tô Bảo Nhi tôi sẽ viết ngược tên.
Trừ khi anh làm nhân viên phục vụ vào bưng trà đổ nước." Tô Bảo Nhi nói.
Lâm Thiên chỉ cười nhạt, không nhiều lời.
Lúc này, anh Giang đột nhiên nhìn về phía Lâm Thiên, cười nói: “Hôm nay chủ nhà là anh Bình, mọi người đều kính rượu với anh Bình rồi, tên nhóc nhà cậu cũng nên kinh một lý đúng không?
Anh Giang nhìn Lâm Thiên rất chướng mắt, cho nên chủ động bởi móc.
“Anh Giang nói rất đúng, thằng nhóc nhà cậu đi vào đây lâu như vậy.
Ngay cả rượu cũng không kính một lỵ, cậu đây là khinh thường anh Bình sao?” Một tên nhà giàu khác vội vàng phụ họa.
“Lâm Thiên, anh nhanh kính một ly với anh Bình đi, với thân phận và địa vị của anh