“Chuyện này tôi không biết, dù sao tôi và tập đoàn Tỉnh Xuyên không kinh doanh cùng một lĩnh vực, cho nên tôi không tìm hiểu cẩn thận.
Tổng giám đốc Tô nói.
Ngay sau đó, tổng giám đốc Tô hỏi ngược lại: “Cậu Bình, cậu đột nhiên nhắc đến vị chủ tịch mới đến này là vì người đó có gì đặc biệt à?” “Đương nhiên, lai lịch của vị chủ tịch mới này, hù chết người ta." Anh Bình cười nói.
“Ồ? Hù chết người ta à? Nghe thấy cậu Bình nói như thế, tôi càng tò mò, không biết cậu ta có lai lịch như thế nào?” Tổng giám đốc Tô có vẻ hơi hiếu kỳ.
“Người chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, là cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành, ông nói xem, có phải lại lịch của người này hù chết người không?” Anh Bình vừa cười vừa nói.
"Cái gì?” “Cháu trai của ông cụ Lê Chí Thành?"
Sau khi tổng giám đốc Tô nghe được tin tức này, cả người đều trong trạng thái ngạc nhiên.
Tổng giám đốc Tổ đương nhiên biết rất rõ sự tồn tại của ông cụ Lê Chí Thành trâu bò như thế nào, cháu ngoại của ông ấy, đương nhiên là đời thứ ba giàu có nhất.
Ở trong mắt tổng giám đốc Tô, anh Bình đã là một cậu chủ siêu giàu, nhưng so với thân phận cháu trai của Lê Chí Thành, tuyệt đối kém xa cả kilet.
“Không nghĩ đến ở thành phố Bảo Thạnh này của chúng ta lại ẩn giấu một nhân vật như vậy, tôi thật đúng là kiến thức hạn hẹp.
Tổng giám đốc Tô cười gượng.
“Tổng giám đốc Tô, người cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành này, tuổi tác xấp xỉ với con gái của ông, chắc hẳn cậu ấy sẽ tham dự buổi đấu giá hôm nay, nói không chừng, ông sẽ gặp được cậu ấy.” Anh Bình vừa cười vừa gật đầu.
Trong lòng tổng giám đốc Tô âm thầm hạ quyết tâm, chờ lúc nữa, ông ta nhất định phải tìm cơ hội qua làm quen với người cháu ngoại này của ông cụ Lê Chí Thành.
Ở trong nhận thức của tổng giám đốc Tô, nếu như là cháu ngoại của Lê Chí Thành, phân lượng này hơn hẳn anh
Bình nhiều lần, hơn nữa tuổi tác còn xấp xỉ con gái ông ta.
Tổng giám đốc Tô âm thầm hạ quyết định, nhìn xem có thể tìm cơ hội làm mối con gái mình và cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành hay không.
Nếu như thành công làm mối, tổng giám đốc Tô thành công trèo lên cây cao Lê Chí Thành này, ông ta sẽ thật sự phát đạt.
Hiện tại ông ta biết chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là cháu ngoại của Lê Chí Thành.
Nhưng ông ta lại đâu biết, người cháu trai của Lê Chí Thành này, chính là Lâm Thiên mà hôm qua ông ta đã gặp mặt ở ven hồ trường đại học Bảo Thạnh.
Một bên khác.
Tổng giám đốc Tô đang cùng anh Bình tán gẫu, Lâm Thiên đã đi vào bên trong hội trường.
Lưu Thần đi nhà vệ sinh, cho nên không đi theo bên người Lâm Thiên.
“Ranh con, đứng lại đó cho tôi!”
Lâm Thiên vừa mới đi vào bên trong hội trường, còn chưa đi được mấy bước, lại đột nhiên bị hơn mười cậu ấm xông đến vây quanh.
Lâm Thiên liếc thoáng qua, dẫn đầu là anh Giang.
“Ranh con, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ đến thế mà lại gặp cậu ở chỗ này.” Anh Giang đi lên phía trước một bước, trên mặt mang theo nụ cười phách lối.
“Gặp anh là trong dự liệu
Lâm Thiên nhìn thoáng qua anh Giang, sau đó hời hợt trả lời một câu.
“Ranh con, ngược lại với cậu, gặp cậu ở chỗ này, tôi thật đúng là bất ngờ, người muốn đi vào nơi này, tài sản trong nhà ít nhất cũng phải có ba trăm năm mươi tỷ, chỉ dựa vào cậu cũng có tư cách đi vào đây à?” Anh Giang cười lạnh, nói.
“Vậy anh có ý gì?” Lâm Thiên cười như không cười nhìn anh Giang.
“Ý tứ của tôi rất đơn giản, cậu căn bản không có tư cách vào trong này, thế mà lại xuất hiện ở đây, điều này chỉ nói lên, rõ ràng là do cậu lẻn vào!” Anh Giang khoanh tay trước ngực.
Trước đó ở trường học, anh Giang đã tra xét hồ sơ về Lâm Thiên, biết gia cảnh Lâm Thiên nghèo khó, tuyệt đối không có tư cách vào đây.
Thế nhưng Lâm Thiên lại xuất hiện ở chỗ này, ở trong mất anh Giang chỉ có một khả năng, đó chính là Lâm Thiên lén trà trộn vào đây.
Mấy cậu ấm ở bên cạnh cũng đi theo phụ họa.
“Nhóc con, cậu dám trà trộn vào nơi này, cậu biết bị phát hiện sẽ có hậu quả gì không?”
Anh Giang càng thêm cười nói: “Ranh con, lần này, cuối cùng cậu cũng rơi vào trong tay tôi, nói thật cho cậu biết, khách sạn này chính là do chú hai của tôi mở, chỉ cần tôi nói một câu, cậu lập tức bị bảo vệ của khách sạn bắt lại, đánh cho tàn phế, sau đấy ném ra ngoài.
Anh Giang đã sớm muốn xử lý Lâm Thiên, đối với anh ta mà nói, hôm nay chính là một cơ hội tốt “Ồ? Vậy anh muốn như thế nào?” Lâm Thiên khoanh tay trước ngực, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Nếu như cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó rời khỏi Tô
Bảo Nhi, tôi có thể tha cho cậu” Anh Giang kiêu ngạo nói.
“Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi cũng có thể tha cho anh, nếu không, chỉ với một câu nói của mình, tôi có thể tống cổ anh ra ngoài!” Lâm Thiên cười mỉa "Ha ha ha!"
Sau khi Lâm Thiên vừa nói xong, đám người anh Giang đều phá lên cười.
“Ranh con, con mẹ nó, cậu không thử nhìn lại xem mình là mặt hàng gì, còn muốn đuổi anh Giang ra ngoài? Thật đúng là nực cười! Chẳng lẽ thằng nhóc này không biết, ông chủ của khách sạn Mường Thanh này chính là chủ hai của anh Giang à?” “Thằng nhóc này thật đúng là biết nói đùa, lén trà trộn vào