“ồi! Ba...!Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.
Đám người ở đây nghe thấy giá như vậy, cùng hít vào một hơi lạnh.
Cho dù bọn họ trải qua một vòng đấu giá, đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe tới con số khủng bố ba nghìn một trăm năm mươi tỷ xong, vẫn là tim đập rộn lên.
Cho dù là ở tỉnh lị, cũng khó có mảnh đất giá cao như
Giá như thế, đủ trở thành giá đất vàng ở cả tỉnh.
Rất nhiều ông chủ ở đây, giá trị con người cũng không được ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.
“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ sao?"
Lâm Thiên híp mắt nhìn trên đài, đôi mắt phức tạp.
“Ông Khương ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ ba nghìn một trăm năm mươi tỷ lần một.” Người chủ trì trên đài khàn giọng nói, mặt cũng đã đỏ lên.
Người chủ trì này đã chủ trì rất nhiều buổi bản đấu giá, nhưng giá đất cao như vậy, ông ta chưa từng thấy bao giờ.
Đây chính là ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đấy.
“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ lần hai.
Còn ai ra giả cao hơn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ nữa không?"
Người chủ trì vừa cao giọng nói, vừa nhìn về phía Lâm
Thiên, những lời này của ông ta là đang nói cho Lâm
Thiên.
Dù sao chỉ có Lâm Thiên mới có khả năng ra giá Lâm Thiên suy tư một lát, sau đó nói: “Không ai ra cao hơn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đâu.” Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp ngồi xuống.
Ông Khương vốn đang tràn ngập tươi cười, nhìn thấy
Lâm Thiên ngồi xuống, khỏe mắt ông ta lập tức co giật.
"Này, cậu...! Con mẹ nó sao cậu lại ngồi xuống?" Ông Khương vội vàng rống to với Lâm Thiên.
“Con mẹ nó tôi sẽ mua mảnh đất này với giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ sao? Tôi không điên.” Lâm Thiên lạnh nhạt đáp.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào ghế.
Ông Khương thấy Lâm Thiên nhắm mắt, ông ta lập tức luống cuống.
“Này! Này! Đừng thế chứ.
Cậu tiếp tục ra giá đi.
Cậu lại ra giá lần nữa, tôi nhất định sẽ không tăng đầu.
Cậu nhanh ra giá đi!” Ông Khương vội vàng rống to.
“Ngu ngốc.
Lâm Thiên nhắm mắt lắc đầu cười.
“Ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.
Không ai tăng giá tôi sẽ gõ búa.”
Người chủ trì ở trên đài giơ búa lên, chuẩn bị gõ xuống.
“Đừng đừng đừng.
Đừng gõ búa." “Tôi thu hồi ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.
Tôi thu hồi.
Tôi nhường cho cậu ta.
Tôi nhường cho cậu ta!”
Ông Khương vội vàng kêu to, ông ta ra giá vì bẫy Lâm Thiên, ông ta cũng không muốn tốn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ mua mảnh đất này.
Tốn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ mua mảnh đất này, thật sự là lỗ nặng.
“Thật xin lỗi ông Khương, dựa theo quy định của bản đấu giá, giơ bảng thì không thể thu hồi.” Người chủ trì nói.
Sau khi nói xong, người chủ trì “cộp” một tiếng gõ búa.
Đến lúc này, mảnh đất được ông Khương lấy với giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.
"Cop!"
Lúc búa bán đấu giá gõ xuống, sắc mặt ông Khương tái nhợt, lập tức ngất xỉu.
“Ông Khương!” “Ông Khương, ông tỉnh lại đi!”
Luật sư thấy ông Khương ngất xỉu, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông Khương, sau đó ấn vào huyệt nhân trung của ông ta.
Xôn xao!
Ông Khương ngất xỉu, khiến mọi người rộ lên.
Mọi người không ngờ tới, ông Khương lại ngất xỉu vì tức.
Mọi người không ngờ tới, ông Khương vốn muốn bẫy Lâm Thiên, kết quả là ông ta tự mình bẫy mình vào.
Chỗ Lâm Thiên.
“Chủ tịch Lâm, vậy mà anh làm ông Khương tức tới xỉu rồi.
Ha ha! Ông ta sẽ không bị tức chết đấy chứ?” Lưu Thân hưng phấn nói.
“Chuyện đó, khiến người ta tức chết không phạm pháp đúng không?” Lâm Thiên giang hai tay nói.
"Ha ha, đương nhiên không phạm pháp.” Lưu Thân cười nói.
“Chủ tịch Lâm, không ngờ tới anh còn lặp lại chiêu cũ, tiếp tục bẫy ông ta một đợt, hơn nữa bây giờ ác hơn, lừa ông ta hẳn ba nghìn một trăm năm mươi tỷ.” Lưu Thân kích động nói.
“Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà, ông ta cứ muốn tôi bẫy ông ta, tôi có thể có biện pháp nào.” Lâm Thiên bất đắc dĩ giang tay.
Lâm Thiên vốn định lấy mảnh đất này, nhưng lúc Khương Hùng Dũng ra giá ba nghìn một trăm năm mươi tỷ, Lâm Thiên suy nghĩ cẩn thận lại, tăng giá tiếp đã không còn ý nghĩa gì.
Đến lúc đó chẳng những cần tốn thời gian tinh lực đi xây nhà, tiêu thụ, cuối cùng còn tổn thất, cớ gì phải làm như vậy?
Chẳng lẽ vì sĩ diện? Lâm Thiên cảm thấy không cần thiết.
Cho nên cuối cùng Lâm Thiên quyết định, từ bỏ mảnh đất này, lại bẫy Khương Hùng Dũng như lần trước, chẳng phải là rất sướng sao?
Bên kia.
Luật sư ẩn nhân trung của Khương Hùng Dũng một lát, Khương Hùng Dũng mới tỉnh lại.
“Ông Khương, ông tỉnh dậy rồi.” Luật sư thấy ông Khương tỉnh lại, ông ta lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Đất, bị chúng ta đấu giá thành công rồi à?”
Đây là câu nói đầu tiên của Khương Hùng Dũng khi tỉnh dậy.
“Đúng thế ông Khương, mảnh đất kia, bị ông dùng ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đấu giá thành công rồi.” Luật sự ủ rũ.
“Phụt!”
Khương Hùng Dũng lại phun ra một ngụm máu.
Con mẹ nó đây là ba nghìn một trăm năm mươi tỷ đấy, lúc trước Khương Hùng Dũng đã tốn hai nghìn một trăm tỷ, muốn lúc này bảo ông ta lấy ra ba nghìn một trăm năm mươi tỷ, thật sự là rất khó khăn.
Khương Hùng Dũng muốn lấy ba nghìn một trăm năm mươi tỷ này ra trong khoảng thời gian ngắn, còn cần dùng nhiều biện pháp mới được.
“Ông Khương, sức khỏe quan trọng hơn.
Sức khỏe quan trọng hơn.
Tiền thì sau này có thể kiếm lại được.” Luật sư liên tục an ủi.
“Tránh ra.
Khương Hùng Dũng đứng bật dậy, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên ngồi bên phải.
“Nhóc con, vì sao cậu không tranh, vì sao cậu không tranh hả?” Khương Hùng Dũng hét lên như bị bệnh tâm thần.
“Ông Khương, chỉ có thể nói là ông quá ngu, vậy mà ở cùng một thời gian, cùng một địa điểm, liên tục bị tôi bẫy hai lần, chuyện này chỉ có thể trách