"Cậu nói cái gì? Cậu đến đây để mua xe?" Giọng nói của Sùng Cương trở nên sắc bén vì kinh ngạc.
Sau một giây.
"Phut phut!"
Sùng Cương và những nhân viên bán hàng bên cạnh cũng không nhịn được phi cười.
Những người đến nơi này của bọn họ để mua xe đều không phủ thì quý, làm gì có ai giống như một thằng nhóc mặc đồ via hè thế này? "Lâm Thiên, cửa hàng của chúng tôi ở đây là Lamborghini 4S, xe chúng tôi bán đều là xe sang trọng, không phải nơi bán xe đạp rẻ tiền đầu.
Sùng Cương vừa nén cười vừa nói.
Lâm Thiên nhường mày: "Đương nhiên tôi biết ở đây là cửa hàng Lamborghini 4S, tôi đến đây đúng là để mua xe, sao vậy? Không được hoan nghênh sao?
Lâm Thiên có thể cảm nhận được Sùng Cương dang coi thường mình.
"Tất nhiên là chúng tôi rất hoan nghênh rồi, có điều...!câu chắc chắn rằng mình có thể mua được xe đây chứ?" Sùng Cương nở một nụ cười khinh thường trên mặt.
Một số nhân viên bán hàng xung quanh cũng bắt đầu nhao nhao mở miệng hùa theo "Nhóc con, cậu có biết rằng xe của chúng tôi ở đây đều có giá hơn ba tỷ một chiếc không?" "Đúng vậy, với loại người như cậu mà có thể mua được Lamborghini sao? Đùa chắc"
Bọn họ thà tin rằng trên đời này có ma quỷ còn hơn tin một thằng nhóc mặc quần áo vĩa hè lại có thể mua được Lamborghini, "Một đám chó có mắt nhìn người thấp kém." Lâm Thiên ghét nhất là loại người như thế này, kỳ thị người nghèo.
"Nhóc con, mày đang nói cái gì đấy."
Sau khi nghe được những lời nói của Lâm Thiên thì mấy nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức không vui, trước mặt những người giàu có kia thì bọn họ đều tỏ vẻ đáng thương nhưng ở trước mặt một thằng nhóc mặc quần áo vĩa hè, bọn họ cũng không cần phải sợ hãi, 303 “Các anh em, đây là bạn học cũ thời tiểu học của tôi, để tôi tiếp đón cậu ấy cho." Sùng Cường khoát khoát tay nói với mấy người bán hàng.
“Sùng Cương, thắng nhóc này xem ra không có khả năng mua được Lamborghini đâu, anh có chắc là muốn lăng phí thời gian tiếp đãi nó không?" Mấy người bán hàng này đều thắc mắc chất vấn.
Sùng Cương vừa cười vừa bước đến trước mặt mấy nhân viên bán hàng, hạ giọng nói nhỏ: "Không phải nó đang đóng giả làm người giàu sao? Vậy tôi sẽ khiến nó không thể giả vờ được nữa, để xem lát nữa kết cục của nó như thế nào."
Dựa theo suy đoán của Sùng Cương thì Lâm Thiên chắc chắn đến đây để xin bán hàng nhưng có điều sau khi nhìn thấy bạn học cũ là anh ta thi Lâm Thiên mới giả vờ làm người đến mua xe để khỏi mất mặt.
Nếu đã như vậy thì Sùng Cương sẽ thuận nước đẩy thuyền, không phải mày đã nói rằng máy đến đây để mua xe sao? Vậy thì tạo sẽ đưa mày đi ngắm xe, rồi xem máy lấy tiền ở đâu ra mua, đến lúc đó tạo xem máy còn giả vờ tiếp được nữa không
Đợi đến khi Lâm Thiên không còn giả vờ được nữa, Súng Cương sẽ bắt đầu chế nhạo và châm chọc lại câu.
Ngay sau đó, Sùng Cương vừa cười vừa nhìn và phía Lâm Thiên rồi hỏi: "Lâm Thiên, câu nói đi, câu muốn xem xe nào" "Lamborghini Aventador" Lâm Thiên nói thẳng không cần suy nghĩ.
"Cái gì?"
Đám người kia giật mình rồi sau đó lại che miệng cười trộm.
Aventador là siêu xe thể thao hàng đầu của Lamborghini, chiếc xe có giá hai mươi ba đến hai mươi sâu tỷ đồng, những người có đủ khả năng mua được chiếc xe này chắc chắn đều là kẻ giàu có bậc nhất,
Sau khi Sùng Cương bật cười thì anh ta nói: "Được, vậy tôi đưa cậu đi xem xe
Sau khi nói xong, Sùng Cương đưa Lâm Thiên đến phòng triển lãm, một số nhân viên bán hàng ở đây cũng đi theo, chuẩn bị xem trò cười của Lâm Thiên.
Dưới sự chỉ đường của Sùng Cương thì Lâm Thiên đã đi tới trước mặt một chiếc Lamborghini Aventador màu cam.
Vẻ ngoài này, màu sắc này, muốn bao nhiêu phong cách thì có bấy nhiều phong cách "Đúng là rất tuyệt!" Lâm Thiên nhìn chằm chằm chiếc Aventador này, hài lòng gật đầu.
Chiếc siêu xe mà mình từng mong muốn, bây giờ lại ở ngay trước mặt và ở ngay trong tầm tay.
"Giá cụ thể của chiếc xe này là bao nhiều?" Lâm Thiên nhìn về phía Sùng Cương hỏi.
"Giả một chiếc xe này là hai mươi lăm tỷ!"
Sau khi Sùng Cương vừa bảo giá xong, anh ta khoanh tay lại chuẩn bị nhìn trò cười của Lâm Thiên.
Anh ta có thể tưởng tượng được Lâm Thiên chắc chắn sẽ bị giá tiền này dọa sợ chết đứng.
"Hai mươi lăm tỷ sao? Cũng được, không đắt lắm." Lâm Thiên hồ hững khoát tay, như không để một chút tiền ấy vào mắt.
"Cũng được? Không đắt? Phụt" Mấy nhân viên bán hàng ở bên cạnh lại tiếp tục che miệng cười trộm.
Sùng Cường cũng cười nhạo nói: "Lâm Thiên, rốt cuộc cậu có nghe rõ không mà nói hai mươi lăm tỷ không phải là con số lớn?" "Tất nhiên là tôi nghe rõ rồi, một ít tiền thôi mà.
Lâm Thiên coi thường nói "Cái gì? Một ít tiền? Ha ha!"
Máy nhân viên bán hàng đang xem kịch ở bên cạnh cũng giống như Sùng Cường, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười ha hả.
Một tháng nhóc mặc quần áo vỉa hè, lại nói hai mười lăm tỷ là một ít tiền? Bọn họ cảm thấy đây quả thực là một trò đùa lớn.
Sùng Cương cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
"Lâm Thiên, tôi nói này, cậu giả và cũng rất giỏi đó? Cậu nói là một ít tiền đúng không? Được, có bản lĩnh thì cậu lấy tiền ra đi, nếu cậu có thể tiêu nhiều tiên như vậy thì Sùng Cương tôi đây sẽ lập tức ăn một tấn phân"
Trong lòng Sùng Cương cười thầm nói, tạo xem mày còn có thể giả vờ thể nào nữa "Đúng vậy, có bản lĩnh thì lấy tiền ra đi!" Những nhân viên bán hàng khác cũng nhao nhao phụ hoạ.
Làm sao Lâm Thiên có thể không biết suy nghĩ trong lòng Sùng Cương được? "Các người có thể quẹt thẻ của tôi."
Lâm Thiên trực tiếp lấy thẻ ngân hàng trong túi ra.
"Đây là thẻ kim cương của ngân hàng sao?"
Sau khi Lâm Thiên lấy thẻ ra, mấy nhân viên bản hàng ở đây cũng không nhịn được mà hết lên kinh ngạc Bởi vì bọn họ nhận ra rõ ràng thẻ ở trong tay Làm Thiên là thẻ kim cương, là thẻ VIP cao cấp nhất do ngân hàng phát hành cho khách quỷ, ít nhất phải nạp vào thẻ hơn năm mươi tỷ thì mới có thể được cảm tám thẻ trong tay này
Loại thẻ này đều được các vị khách quý trước đây sử dụng để mua xe.
Sau khi Sùng Cương nhìn thấy tấm thẻ này thì cả người choáng váng, anh ta chỉ cảm thấy có một châu nước lạnh hung hăng hắt lên người mình, từ đầu đến chân, toàn thân đều chết lặng.
Có thể cầm trên tay tấm thẻ này đã đủ để chứng minh Lâm Thiên nhất định không phải là một tháng nhóc nghèo mà là một kẻ có tiền "Hai mươi lăm tỷ, quẹt thẻ đi, tôi sẽ không mặc cả cũng không trả thiếu một đồng nào đâu." Lâm Thiên đưa thẻ cho Sùng Cương.
"Cậu cậu "
Sùng Cương trợn to hai mắt nhìn Lâm Thiên như nhìn một quái vật, anh ta nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Thiên có thể lấy ra thẻ kim cương.
"Còn thất thần làm gì vậy? Cẩm thẻ đi." Lâm Thiên nhíu mày nói.
"Vàng vàng"
Sùng Cương vội vàng vươn đôi tay run rẩy ra nhận lấy