“Hồng Anh, đem bàn cờ ngọc gói kỹ, hôm nay khí trời tốt, chúng ta đi ra ngoài một chút!”Tần Mộ Dao đối với bên ngoài phân phó, giống như là cố ý nói cho người nào đó nghe.Mạc Thiếu Khanh chỉ nhìn nàng cười.
Hắn biết, bất luận Dao Nhi làm chuyện gì nàng cũng có lý do của nàng.
Điều hắn có thể làm, chính là ở bên cạnh nàng, đợi đến lúc nàng cần, dùng hết sức lực trợ giúp nàng mà thôi.Một chiếc xe ngựa từ từ mà đi ra khỏi cửa thành, trực tiếp đến ngoại ô.Hồng Anh ôm lấy bàn cờ, nhìn khung cảnh trước mắt.Nước từ trên đổ xuống dưới giống như từ phía chân trời chảy xuống, tạo nên vô số bọt nước, tiếng nước thật lớn làm cho Hồng Anh chau mày.“Tiểu thư, người cùng với Mạc Đại thiếu gia ở chỗ này chơi cờ sao?”Nơi này nếu muốn nói chuyện thì phải đặt biệt lớn tiếng mới có thể làm cho đối phương nghe thấy được! Dù như thế nào, nàng cũng cảm thấy nơi này không thích hợp để chơi cờ!Trên mặt của Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút tươi cười, trong mắt hiện lên một tia sáng chói rọi, từ trên xe ngựa bước xuống.“Đúng vậy! Ở nơi này chơi cờ, nhất định sẽ có một cảm giác mới lạ!”Mạc Thiếu Khanh lại cười nhưng không nói, trong mắt hiện lên một chút hiểu rõ, như hiểu được suy nghĩ trong lòng của nàng.Mục đích của Dao Nhi không đơn gỉan là chỉ đánh cờ!Ánh mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, trở nên dịu dàng khác thường, tràn đầy vẻ tán thưởng.Tần Mộ Dao để Hồng Anh đợi ở trên xe ngựa, nàng cùng với Mạc Thiếu Khanh đi tới một cái đình nghỉ mát nằm bên cạnh thác nước, đình nghỉ mát được xây độc lập, không gian bốn phía rộng rãi, không có bất kì cây cối nào che chắn.Dọn bàn cờ xong, Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh ngồi đối diện với nhau.“Xin mời”.Tần Mộ Dao liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, cầm lấy quân cờ màu trắng ngay bên cạnh, quân cờ ngọc ở trong tay, ngay lập tức một luồng cảm giác mát mẻ từ bàn tay truyền vào trong lòng, chỉ cảm thấy một trận nhẹ nhàng thoải mái, nghĩ tới giá trị của bàn cờ, Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng:“Thiếu Khanh tốn không ít tâm tư đi?”Muốn tìm được một khối ngọc hoàn chỉnh như vậy, Không chỉ là không có bất kỳ tì vết nào, mỗi một thao tác chế tạo cũng phải tỉ mỉ, mặc dù khoáng sản ngọc thạch dưới danh nghĩa Mạc gia có vô số, muốn hoàn thành tác phẩm như vậy, lại không chỉ có tài lực là đủ.“Dao Nhi thích là được rồi!”Mạc Thiếu Khanh thoáng giật mình, lập tức hiểu được ý của nàng.Chỉ cần nàng thích, cho dù dâng tặng toàn bộ Mạc gia, một chút hắn cũng không do dự, huống chi chỉ là một bàn cờ ngọc mà thôi.Tay cầm quân cờ của Tần Mộ Dao dừng lại một chút, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.Nàng thích là được rồi sao?“Thiếu Khanh luôn nuông chiều người như thế sao?”Nhớ lại lúc ban đầu, hai người biết nhau bởi vì ván cờ ở Đệ Nhất lâu, lập tức hạ một quân xuống bàn cờ.Mạc Thiếu Khanh thoáng giật mình, người hắn muốn nuông chiều thì cũng chỉ có nàng mà thôi.Mạc Thiếu Khanh nhìn quân cờ của nàng, trong mắt xẹt qua một chút hiểu rõ, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, tiếp theo hạ một quân cờ xuống ở bên cạnh.
Hai người, ngươi một quân, ta một quân, giống như tâm linh tương thông, không bao lâu, toàn bộ thế cục ở trên bàn cờ cùng với ván cờ ở Đệ Nhất lâu ngày đó giống nhau như đúc.Nhìn thế cục trên bàn cờ, Tần Mộ Dao ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mắt của Mạc Thiếu Khanh.“Tới phiên huynh, ngày đó ở Đệ Nhất lâu, huynh không phải ầm ỹ muốn cùng với ta tiếp tục đem ván cờ này đánh cho xong sao? Hôm nay vừa đúng lúc có cơ hội.”“Đúng vậy! Ngày này đã để cho ta đợi lâu rồi!”Trên mặt Mạc Thiếu Khanh vẫn ung dung tươi cười, hắn đưa bàn cờ cho nàng, cũng là mong đợi có một ngày cùng nàng chơi cờ.Đưa tay lên cầm một quân cờ, một giây sau, toàn bộ thế cục như đảo ngược lại, chỉ một quân cờ, hắn cũng phải suy nghĩ một lát mới tìm ra cách phá giải.Mày Tần Mộ Dao hơi nhíu một chút, trong lòng đối với Mạc Thiếu Khanh lập tức có nhiều phần tán thưởng.Mạc Thiếu Khanh quả nhiên là một cao thủ!Nhìn bàn cờ, Tần Mộ Dao suy ngĩ một lát, lại hạ xuống một quân cờ ….Ván cờ của hai người, giống như một chiến trường không có mùi thuốc súng, ngay lúc cảm thấy chuẩn bị khiến cho đối phương vào đường cùng thì một giây sau xuất hiện tình thế xoay chuyển thế cục.Thời gian qua rất lâu, hai người lại không phân được thắng bại.“Nàng thắng!”Mạc Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng, thế nhưng trên mặt không vẻ mất mát của người thua cuộc nên có, ngược lại giống như vô cùng thích kết quả này.Tần Mộ Dao cười nhưng không nói.Nàng thắng rồi, nhưng là có một bước trong quá trình hạ cờ, Mạc Thiếu Khanh không dấu vết nhường nàng một bước, nàng làm sao có