“Dao Nhi…”Tiếng Tề Duệ đột nhiên vang lên trong bóng đêm, truyền đến tai Tần Mộ Dao, đầu óc nàng lập tức trống rỗng.Trong nháy mắt không khí cứng đờ giống như ngưng kết lại một chỗ.Trong bóng đêm Tần Mộ Dao không dám cử động, đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tay còn bị Tề Duệ nắm chặt, trong mắt ngầm hiện lên một tia sợ hãi.
Hiện tại nàng bắt đầu hối hận, sao mình lại nhiều chuyện đi xem hắn ra sao, bây giờ thì…Nếu Tề Duệ thật sự nhận ra nàng, vậy mọi chuyện mà nàng làm đều tan thành bọt nước, nếu sau này muốn trốn đi thì phòng bị của Tề Duệ sẽ càng chặt chẽ thêm.Tần Mộ Dao hơi hơi nhắm mắt lại, hít thở mấy hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ cách ứng đối.
Nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn phát hiện ra mình chính là Tần Mộ Dao.Nghĩ đến hình ảnh của mình lúc này, thân thể Tần Mộ Dao dần dần thả lỏng.
Dáng vẻ của nàng đến chính nàng còn chẳng nhận ra, nhất định Tề Duệ cũng không phát hiện ra mới phải!“Dao Nhi, đừng rời khỏi ta!”Trong miệng Tề Duệ nỉ non, dường như mang theo một tia đau đớn, mặc kệ mùi rượu nồng nặc bên cạnh, dường như Tề Duệ cảm giác được hơi thở của riêng Dao Nhi quanh quẩn xung quanh.Trong men say mông lung hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trong bóng đêm ẩn ẩn trông thấy một bóng dáng, trong lòng Tề Duệ lập tức sinh ra một chút kích động.Dao Nhi đã trở lại sao?Trong đầu nảy ra ý tưởng này, Tề Duệ theo bản năng kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng, nhưng sau khi cảm nhận được nữ tử trong lòng, khuôn mặt cao hứng của Tề Duệ lập tức cứng đờ, lông mày càng nhíu chặt lại.Không phải là Dao Nhi!Trong lòng, cảm xúc toàn thịt là thịt, mặc dù hai cánh tay hắn rất dài cũng không thể ôm trọn được nàng!Dáng người Dao Nhi mảnh khảnh chứ không phải như thế này! Nhưng vì sao cảm giác lại giống đến thế?Tay dần dần buông ra, lúc này Tần Mộ Dao lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của mình, khóe miệng giương lên một chút ý cười thản nhiên.“Vương gia, nô tỳ không phải Vương phi, nô tỳ chỉ là nha hoàn trong phủ.”Tần Mộ Dao đè thấp thanh âm, chậm rãi nói.Tề Duệ giật mình.Quả nhiên không phải Dao Nhi! Đúng vậy! Làm sao có thể là Dao Nhi? Nếu Dao Nhi đã muốn bỏ đi, sao có thể quay trở lại được?Trong lòng xẹt qua một chút chua xót nồng đậm, theo bản năng Tề Duệ với lấy vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm.Hắn nghĩ rằng uống rượu thì sẽ quên được chuyện Dao Nhi rời đi, nhưng cho dù có uống rượu, hắn vẫn nhận nhầm người khác thành nàng!Tần Mộ Dao mơ hồ thấy động tác của hắn, trong lòng ngẩn ra, đang muốn ngăn cản hắn tiếp tục uống rượu, nhưng đột nhiên dừng lại, nàng không thể khiến mọi chuyện phức tạp hơn, quan trọng nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.“Vương gia, nếu không có chuyện gì, nô tỳ xin cáo lui.”Tần Mộ Dao thấp giọng nói xong, xoay người đang muốn rời đi, không ngờ Tề Duệ lại lên tiếng.“Đợi chút…”Ngữ khí của Tề Duệ có chút yếu đuối?Tần Mộ Dao vừa bước được một bước đột nhiên dừng lại, trong lòng lại một lần nữa căng thẳng, lông mày hơi nhíu.Hắn còn muốn làm gì?“Vương gia còn có gì muốn phân phó?”Tần Mộ Dao ướm hỏi.“Nếu không có chuyện gì, ở lại nói chuyện với Bản vương một lát!”Tề Duệ ngửa đầu uống một ngụm rượu, kéo áo choàng trên người xuống.Hắn hy vọng đêm nay người đắp áo cho hắn là Tần Mộ Dao với thân phận thê tử của hắn.
Nhưng, cuối cùng trong lòng nàng không có hắn, cho nên lúc rời đi mới quyết tuyệt như vậy.Bây giờ nàng đang ở nơi đâu?Có biết hắn đã tìm kiếm nàng khắp nơi hay không?Tần Mộ Dao giật mình.Nói chuyện với hắn? Hắn là Vương gia, mà hiện tại Tần Mộ Dao là nha hoàn trong Duệ Vương phủ, cho dù nàng có muốn rời đi, giờ phút này cũng không thể không vâng theo mệnh lệnh của Tề Duệ.“Vâng.”Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Tề Duệ, trong ánh mắt vẫn không lơi là cảnh giác như cũ.“Ngươi có người thương không?”Đột nhiên Tề Duệ mở miệng hỏi.Mọi thứ trong đầu đều là hình ảnh Tần Mộ Dao, cười vui, cùng hắn giằng co, tự tin tràn đầy…Tần Mộ Dao nhíu nhíu mày.Người thương?Đột nhiên nhớ tới hình ảnh Mạc Thiếu Khanh lao ra từ trong lửa lớn, trong lòng lập tức ngẩn ra, bên tai quanh quẩn lời hắn nói với mình.“Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng!”“Vĩnh viễn là nhiều hơn mạng sống của nàng một ngày.”“Bởi vì mạng sống của ta chỉ nhiều hơn mạng sống của nàng một ngày!”Trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào, Tần Mộ Dao chậm rãi mở miệng.“Có!”“Hắn yêu ngươi sao?”Tề Duệ lại hỏi.“Vâng.”Mạc Thiếu Khanh đúng là yêu nàng đi!!Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút chua xót, ngửa đầu lại uống một ngụm rượu nữa.Hắn thân là Vương gia, nữ nhân hắn yêu lại không thương hắn, còn nàng chỉ là một nha hoàn bình thường mà lại được người trong lòng yêu thương.
Nếu có thể tráo đổi thân phận để được Tần Mộ Dao yêu thương, hắn cũng nguyện ý buông bỏ thân phận Vương gia này!Chỉ có điều cho dù hắn nguyện ý, chỉ sợ Dao Nhi cũng không nguyện ý đi!“Ngươi đi xuống đi!”Tề Duệ đi đến bên giường, trên giường là bộ y phục tân nương hoa lệ mà Tần Mộ Dao đã cởi bỏ trước khi rời đi, đột nhiên toàn bộ thân thể ngã nhào về phía giường lớn, nằm trên bộ y phục tân nương đó.Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút cảm thông, nhưng hiện tại, lý trí nói cho nàng, phải nhanh chóng rời khỏi đây mới là lựa chọn tốt nhất!Cuối cùng nhìn thoáng qua Tề Duệ, dứt khoát xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, để một mình Tề Duệ ở lại với vết thương lòng.Nhưng, đúng lúc nàng quay đầu, một hương thơm truyền vào chóp mũi, thân thể Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, vẫn cúi đầu như cũ.Nếu nàng đoán không nhầm, mùi này chính là mùi hương trên người Mạc Yên.Nhắm mắt, Tần Mộ Dao lui về phía sau từng bước, nói với người vừa mới tới.“Tham kiến Mạc tiểu thư!”Mạc Yên nheo mắt, liếc nhìn tiểu nha hoàn mập mạp trước mắt một cái.“Vương gia nhà các ngươi đâu?”“Vương gia ở trong phòng, đang say..!”Tần Mộ Dao nheo mắt.Đã trễ thế này, Mạc Yên đến Duệ Vương phủ làm gì?Mơ hồ cảm giác được sự lo lắng trên mặt nàng ta, Tần Mộ Dao bình tĩnh lại.
Bây giờ thân nàng còn khó bảo toàn, làm gì còn rảnh rỗi mà quan tâm tới Mạc Yên? Chỉ cần đừng can thiệp đến nàng là được!Nghĩ như vậy, nhìn thấy Mạc Yên đẩy cửa phòng đi thẳng vào, hít thở một hơi thật sâu.Có lẽ hiện tại Tề Duệ đang cần Mạc Yên chăm sóc!Dưới ánh trăng, Tần Mộ Dao nhìn cửa phòng đóng chặt một lát, mơ hồ có thể nghe thấy những lời quan tâm của Mạc Yên truyền ra, ngẫu nhiên nghe thấy Tề Duệ nhắc đi nhắc lại tên nàng, không thể cất bước rời đi…“Nàng đang lưu luyến sao?”Một thanh âm vang lên bên tai, mang theo một tia trêu tức, Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, không cần nhìn, nàng cũng biết người vừa đến là ai!Ngoại trừ Lạc Khinh Trần như thiên tiên kia ra, không thể là người khác!Liếc xéo Lạc Khinh Trần một cái.Dưới ánh trăng, hắn mặc một thân áo trắng, tóc màu bạc rối tung, dường như tản ra vầng sáng thản nhiên, giống như trời sinh đã hòa hợp với ánh trăng.Trong nháy mắt ngưng thần, nam nhân này giống như có khí chất thần tiên, nhưng dựa vào hiểu biết của nàng với hắn mấy ngày này, hắn hoàn toàn không khác gì một phế nhân vô tâm!“Lưu luyến cái gì?”Tần Mộ Dao phản bác nói, mơ hồ lộ ra một tia không vui.Trên mặt nàng viết hai chữ ‘lưu luyến’ sao? Trong lòng nàng cũng không có hai chữ lưu luyến này!Lạc Khinh Trần cười khẽ ra tiếng, hắn cực kỳ thích nhìn vẻ mặt như vậy của nàng, càng thêm linh động!Tần Mộ Dao liếc một cái xem thường, nhìn nam nhân phiêu dật xuất trần trước mắt.“Lạc Khinh Trần, nếu ngươi có thể biết được trong lòng người khác nghĩ cái gì, sao ngươi lại không biết rốt cục ta muốn cái gì chứ?”Tần Mộ Dao hạ giọng.Nam nhân này rõ ràng cố ý muốn đùa giỡn nàng, mới có thể chậm chạp không đưa nàng rời đi, đùa giỡn nàng đi?Tần Mộ Dao nhợt nhạt giương lên một chút ý cười, trong lòng không nghĩ gì cả, chỉ nhìn Lạc Khinh Trần.Có thuật đọc tâm? Nàng thật muốn nhìn xem thuật đọc tâm của hắn lợi hại đến đâu, có thể đọc được những suy nghĩ của nàng hay không!Quả nhiên, đỉnh mày tuấn tú của Lạc Khinh Trần hơi hơi nhíu lại, nhìn ý cười trên mặt nữ nhân trước mắt, trong lòng lập tức xẹt qua một chút bối rối.Hắn có thể nhìn thấu tâm tư người ta, nhưng, chỉ cần đối phương không suy nghĩ gì cả, quả thật hắn không thể nào xuống tay.“Nàng muốn làm gì?”Lạc Khinh Trần thử hỏi, ý đồ thông qua chỉ dẫn và ám chỉ, khiến ý nghĩ của nàng hiện lên.Nhưng, hắn lại xem nhẹ trí tuệ của Tần Mộ Dao, sao nàng không nhìn ra ý đồ của hắn? Nếu đã biết ý đồ của hắn, đương nhiên nàng sẽ không để cho hắn được như ý!Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, Tần Mộ Dao nhìn Lạc Khinh Trần từ trên xuống dưới, ánh sáng lóe lên trong mắt biến hoá kỳ lạ, khiến cho da đầu Lạc Khinh Trần run lên một trận.Tần Mộ Dao đưa thân thể mập mạp chậm rãi hướng về phía Lạc Khinh Trần, dừng lại đứng cách hắn một bước, nhìn hắn hơi nhíu nhíu mi, trong lòng Tần Mộ Dao âm thầm đắc ý, ngoắc ngón tay với Lạc Khinh Trần, ý bảo hắn ghé tai lại gần.Lông mày Lạc Khinh Trần càng nhăn chặt, nheo mắt, nhưng vẫn nghe theo tín hiệu của Tần Mộ Dao, hơi hơi cúi xuống, muốn nghe xem nàng muốn nói gì!Tần Mộ Dao ghé sát bên tai Lạc Khinh Trần, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, cố ý thổi một cái vào bên tai hắn, quả nhiên nhận thấy rõ ràng thân thể Lạc Khinh Trần ngẩn ra, đến ngay cả nàng cũng cảm nhận được lửa nóng phát ra trên mặt hắn.Tần Mộ Dao nhìn thấy đã thành công, toàn thân đề phòng, rốt cục thốt lên một câu.“Vừa rồi ta muốn đùa giỡn với ngươi thôi!”Tần Mộ Dao vừa nói xong, chỉ còn lại bóng dáng, cả người đã biến mất.Không sai, nàng muốn hắn nếm thử cảm giác bị người khác đùa giỡn!Chạy được một đoạn xa, rốt cục Tần Mộ Dao ngừng lại, trong lòng vô cùng thoải mái.
Chỉ sợ trên khuôn mặt xuất trần kia của Lạc Khinh Trần nhất định đã là một mảnh u ám đi!Trong đầu hiện ra cảnh tượng kia, trong lòng Tần Mộ Dao lập tức tốt lên, phủi phủi tro bụi trong tay, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một luồng ánh sáng.Tối nay, thừa dịp này, nàng phải nhanh chóng trốn khỏi phủ mới được!Xem ra phải dựa vào chính mình thôi, Lạc Khinh Trần kia…tốt nhất là quẳng lại một bên đi!Mà lúc này Lạc Khinh Trần đang ngây ngốc đứng tại chỗ, thần sắc trên mặt bất ngờ thay đổi, nghĩ đến lời Tần Mộ Dao vừa nói.Nàng đang đùa giỡn hắn?Lúc này, hắn lập tức hiểu được.Xem ra tiểu nữ tử này đã sớm muốn trả thù việc hắn mấy ngày nay trêu cợt nàng!Lập tức, trên mặt xẹt qua một chút ý cười.Đây là lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn! Nhưng mà thật ra cảm giác này cũng… không tệ!Ý cười trên mặt dần dần mở rộng, không hề thản nhiên như cũ, giống như trong nháy mắt, trong cái vẻ tươi cười kia của hắn có cái gì đó không thể gọi thành tên!***Trong tân phòng.Mạc Yên nhìn Tề Duệ nằm trên giường, trong mắt xẹt qua một chút thương tiếc, nghe trong miệng hắn không ngừng gọi tên Tần Mộ Dao, trong đầu hiện lên dáng vẻ vài ngày trước của đại ca.Tề Duệ hiện tại giống y như đại ca lúc đó sao?Khóe miệng xẹt qua một chút chua xót, tay vỗ nhẹ hai má tuấn lãng anh tuấn của Tề Duệ.“Rốt cục Tần Mộ Dao có cái gì hay? Một đám các người đều bị ả làm cho đầu óc choáng váng, đại ca của ta đã như vậy, người cũng như vậy! Không phải trước kia người thực rất chán ghét ả sao? Vì sao hiện tại không có ả không được?Duệ Vương gia, người khôn khéo như vậy, sao có thể không nhìn thấy ả thực sự không thích người? Trong lòng ả không có người! Người yêu người là ta, cho tới này, người nguyện ý trả giá mọi thứ vì người đều là ta, là ta a!”Ngữ khí của Mạc Yên có chút kích động, dường như phải đem hết những điều tích tụ trong lòng phát tiết ra ngoài.Hôm đại hôn đó, nàng cũng đã nghe tin Tần Mộ Dao mất tích, Hoàng thất phao tin ra ngoài là Tần Mộ Dao bị bắt cóc, bọn họ tình nguyện thừa nhận thủ vệ trong Vương phủ sơ xuất, cũng không nguyện ý để người đời biết đường đường Duệ Vương phi mới cưới vào cửa của Duệ Vương gia lại không thèm để ý chút nào đến vị trí Duệ Vương phi.Nhưng, nàng không hề tin tưởng cái lý do thoái thác đó, là Tần Mộ Dao tự mình chạy trốn!“Dao Nhi, nàng thật là nhẫn tâm!”Trong miệng Tề Duệ nỉ non, cảm giác say càng thêm nồng đậm.Thân thể Mạc Yên giật mình, chua xót trên khóe miệng dường như được che giấu trong người toàn mùi rượu kia.Tần Mộ Dao nhẫn tâm sao? Duệ Vương gia, người có biết, người cũng nhẫn tâm không kém đâu!Có phải nam nhân đối với nữ nhân mà hắn không thương yêu đều như vậy không? Tùy ý khinh thường không thèm ngó đến? Tùy ý giẫm đạp lên tình yêu của nàng?Mạc Yên đánh giá Tề Duệ, đột nhiên, bàn tay trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ, một ý tưởng nảy ra trong đầu, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười…Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của nàng, mặc kệ kết quả như thế nào, nàng nhất định không buông tay!Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Mạc Yên chậm rãi nâng tay, cởi bỏ y phục trên người mình, thản nhiên dưới ánh trăng, y phục từ trên thân thể chảy xuống đất, thân thể quyến rũ yêu kiều của nữ nhân mơ hồ tản ra vầng sáng, mà ánh sáng trong mắt nàng lại lộ ra tia quyết tuyệt bất chấp, nhìn nam nhân trên giường, chậm rãi tới gần…***Tại cửa sau Duệ Vương phủ, Tần Mộ Dao hít thở một hơi thật sâu, khuôn mặt bình tĩnh đang định đi ra ngoài, tay lại bị một lực đạo giữ chặt.
Tần Mộ Dao run run, quay đầu, rõ ràng thấy khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của Lạc Khinh Trần, lúc này trong đôi mắt tinh tường kia ngầm hàm chứa ý cười.Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra.Động tác của hắn sao lại nhanh như vậy?“Buông tay!”Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, lập tức cảm thấy ý cười trong mắt hắn vô cùng chói mắt.Hắn đến ngăn cản nàng rời đi sao?Lạc Khinh Trần quả nhiên buông tay ra, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút mất mát.
Vòng qua người Tần Mộ Dao, dẫn đầu đẩy cửa lớn ra, đi trước Tần Mộ Dao.Cửa vừa bị mở ra, đã có thị vệ ở bên ngoài tiến lên ngăn đường hai người.“Người nào muốn ra khỏi phủ? Không có khẩu dụ của Duệ Vương gia, không ai được phép ra khỏi phủ!”Thanh âm của thị vệ vô cùng nghiêm túc.Mấy ngày nay, bọn họ vẫn kiểm tra như vậy với từng người ra khỏi phủ, đến ngay cả ruồi bọ cũng không tha, nhưng vẫn không thấy Duệ Vương phi đâu.Khóe miệng Lạc Khinh Trần dâng lên một chút ý cười nhạt, ánh mắt lướt qua mấy thị vệ, thanh âm trong suốt như nước từ trong miệng hắn thoát ra.“Không có khẩu dụ của Duệ Vương gia, vậy khẩu dụ của Hoàng Thượng có được không?”Thị vệ nghe thấy thanh âm đó, trong lòng lập tức ngẩn ra, giống như toàn bộ tâm trí đều bình tĩnh lại, hoàn toàn không còn sắc bén như vừa rồi, nhìn Lạc Khinh Trần.Bọn họ đã sớm nghe đến đại danh của Lạc Khinh Trần, huống hồ bọn họ đều nghe nói đến thái độ của Hoàng Thượng với Lạc Khinh Trần trong đại hôn Duệ Vương gia, nghe hắn vừa nói như vậy, lập tức không có hoài nghi gì.“Hóa ra là Lạc công tử, đã trễ thế này còn ra ngoài, có chuyện gì quan trọng sao?”Ngữ khí của thị vệ thay đổi một trăm tám mươi độ.Trong lòng Mộ Dao lập tức xẹt qua một chút khinh thường, nhưng, lại âm thầm may mắn là công hiệu của Lạc Khinh Trần quả thật không nhỏ.“Có phải có chuyện quan trọng hay không cũng phải bẩm báo với ngươi sao?”Giọng nói của Lạc Khinh Trần vẫn thản nhiên, nhưng, thị vệ vừa nghe, trong lòng lập tức cả kinh, ngầm nghe ra ý trách cứ trong đó.“Không cần, không cần, xin mời Lạc công tử!”Thị vệ đầu lĩnh chạy nhanh lên giải vây, cung kính làm một tư thế mời.
Trong lòng họ đều biết mệnh lệnh của Duệ Vương gia phải tuân thủ, mà ý nguyện của Lạc Khinh Trần cũng không thể vi phạm!Lạc Khinh Trần vừa lòng gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài, trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, đang định theo sau, thị vệ lại giơ đao ngăn nàng lại, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, nhìn bóng dáng Lạc Khinh Trần.Hắn sẽ không cứ để nàng như vậy mà một mình đi ra ngoài chứ?Tâm vừa nghĩ, trong tầm mắt Tần Mộ Dao, Lạc Khinh Trần cũng dừng bước, đột nhiên xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chùm sáng, nhưng không vội mở miệng giúp nàng giải vây.Tần Mộ Dao giật mình, sự cố ý trong mắt hắn rõ ràng như vậy, sao nàng có thể nhìn không ra?Muốn xem trò hay phải không? Vậy nàng liền cố mà diễn trò hay cho hắn xem!Nhanh chóng bình tĩnh lại, Tần Mộ Dao mỉm cười với các thị vệ.“Các vị tiểu ca, ta là nha hoàn bên người Lạc công tử, ngươi không biết, bên ngoài Lạc công tử ngăn nắp gọn gàng, nhưng lúc nào cũng phải có người hầu hạ, cho nên, ta phải luôn đi theo chăm sóc người! Các ngươi… hiểu chưa?”Tần Mộ Dao chuyên tâm giải thích, thị vệ dường như không hề lay động, Tần Mộ Dao thản nhiên liếc nhìn Lạc Khinh Trần một cái, cũng không nóng vội, cố gắng không thèm nghĩ mình nên làm gì tiếp theo.Chắc chắn là cố ý đi! Nàng sẽ chờ xem một lát nữa hắn còn dáng vẻ muốn xem kịch vui như vậy hay không!Tần Mộ Dao ngoắc ngón tay về phía thị vệ đầu lĩnh, ý bảo hắn đi qua.Thị vệ nhìn thấy thân thể mập mạp của nàng, trong mắt hiện lên một chút do dự, nhưng vẫn muốn biết nàng muốn nói gì, vì thế đi đến bên nàng.Tần Mộ Dao cúi người nói nhẹ một câu bên tai hắn, thanh âm chỉ cho phép hai người bọn họ nghe được.Giây tiếp theo, sắc mặt thị vệ kia bắt đầu biến hóa, vừa xanh lại vừa trắng, cuối cùng mặt đỏ ửng rất khả nghi!Tần Mộ Dao nhìn phản ứng của hắn, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, còn cố ý trừng mắt nhìn đám thị vệ.Trong mắt mọi người xung quanh đều cảm thấy không hiểu, nhưng Lạc Khinh Trần lại ngầm nhìn ra manh mối.Thị vệ như có chút đăm chiêu liếc nhìn Lạc Khinh Trần một cái, càng nhìn kỹ càng thấy lời của tiểu nha hoàn kia là thật.
Gật gật đầu, lại khôi phục tư thái đứng thẳng như ban đầu.“Còn không để cho vị cô nương này đi ra ngoài!”Thị vệ cao giọng nói.Mà lúc này, Lạc Khinh Trần cũng trầm mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái, tiến lên kéo tay Tần Mộ Dao, ngay lập tức biến mất trong bóng đêm.Tần Mộ Dao không thèm để ý, giờ này khắc này được hít thở không khí trong lành bên ngoài Duệ Vương phủ khiến tâm tình của nàng lập tức tốt lên.Nhưng Lạc Khinh Trần không bỏ qua chuyện vừa rồi nàng làm, trong mắt xẹt qua một chút không vui.“Vừa rồi rốt cục nàng nói gì với hắn?”Tần Mộ Dao giật mình.“Ngươi lợi hại như vậy, ta nói cái gì, không phải ngươi chỉ cần nhướn mắt là có thể thấy sao?”Ai bảo hắn hỗ trợ chậm trễ, đây quả thực là giá đắt của việc xem kịch vui!“Nàng…”Đương nhiên hắn biết, chỉ có điều hắn muốn nghe chính miệng nàng nói ra, nữ nhân này lại đi nói với thị vệ kia là hắn kỳ thực là nữ giả nam trang!Nữ giả nam trang? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra được! Rốt cục hắn có điểm nào giống với nữ giới chứ?“Ta sao chứ? Đó là ta khen ngươi mà! Ngươi xem xem, diện mạo của ngươi, nếu thật sự mặc nữ trang vào, thật là khó phân biệt trống mái đấy! Một đại mỹ nhân đi! Nếu ta có không gian phát triển tốt như ngươi, ta đã sớm biến thành nam nhân, sao còn cột lên người lắm trói buộc như vậy”Tần Mộ Dao lơ đễnh nói xong, tự mình lột sạch y phục trên người quăng đi!Thật tuyệt vời! Rốt cục đã được tự do!Khó phân biệt trống mái?Sự vui vẻ vừa rồi trong lòng Lạc Khinh Trần vì lời này của nàng mà tan thành mây khói, thay thế bằng ý cười thản nhiên, nhìn thân thể của nàng trong nháy mắt gầy đi, đi đến trước mặt nàng.“Hiện tại nàng có tính toán gì không?”Tần Mộ Dao giật mình.Tính cái gì?Đầu tiên trong đầu xuất hiện thân ảnh Mạc Thiếu Khanh.
Mấy ngày nay không có tin gì của nàng, không biết hắn có phải đã lo lắng không?Trong mắt xẹt qua một chút dịu dàng.Thân thể Lạc Khinh Trần ở bên cạnh đột nhiên cứng đờ, suy nghĩ trong lòng nàng sáng như gương trước mắt hắn, nghĩ cái gì cũng đều thấy rõ, nhưng mà lúc hắn thấy nàng nghĩ về Mạc Thiếu Khanh, trong lòng hiện lên suy nghĩ, lông mi tuấn tú hơi nhướn lên.Mạc Thiếu Khanh?“Đi, dẫn nàng đi gặp Mạc Thiếu Khanh!”Lạc Khinh Trần đột nhiên nói, mái tóc màu bạc rối tung sau người, lộ ra vẻ phiêu dật không nói nên lời.Dẫn nàng đi gặp Mạc Thiếu Khanh?Tần Mộ Dao đột nhiên gọi hắn lại.“Lạc công tử, không phải ngươi muốn ngắm cảnh đêm sao? Ngươi cứ từ từ mà thưởng thức, ta không ở bên cạnh được!”Nói xong, Tần Mộ Dao xoay người định đi, nhưng vừa bước một bước, thân ảnh Lạc Khinh Trần rất nhanh lại vọt đến trước mặt nàng.“Đừng nói là nàng đã lợi dụng ta xong rồi thì có thể bỏ mặc ta!”“Sự thật chính là như vậy đó!”Tần Mộ Dao nhún vai, chút không che giấu.Nàng lợi dụng hắn, hắn cũng uy hϊếp nàng, huề nhau, không phải sao?Lạc Khinh Trần thật không ngờ nàng lại thừa nhận không chút e dè như vậy, trong nháy mắt sợ hãi.Nhưng chỉ vài giây, trong mắt Lạc Khinh Trần lại hiện lên một tia sáng, đột nhiên cười sang sảng.Đây là Tần Mộ Dao sao?Điệu bộ thật là sinh động, đáng yêu giống y như tưởng tượng của hắn!Trên mặt mỉm cười, Lạc Khinh Trần lại một lần nữa mở miệng.“Được, huề nhau, nàng có thể đi rồi!”Tần Mộ Dao giật mình, nàng tưởng hắn sẽ tiếp tục gây khó dễ, không ngờ lại dễ dàng để nàng đi như vậy, ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, nhưng thấy trong mắt hắn hoàn toàn bình tĩnh, khẽ thở dài, Tần Mộ Dao vòng qua Lạc Khinh Trần, lập tức biến mất trong bóng đêm.Sau khi Tần Mộ Dao rời đi, đôi mắt vốn bình tĩnh của Lạc Khinh Trần nhịn cười, ý cười càng lúc càng đậm, nhìn nơi Tần Mộ Dao biến mất, một mái tóc bạc dưới ánh trăng, cả người như toát ra một vầng sáng chói lòa mà lạnh lùng, khiến người ta đui mù mà vẫn bị hấp dẫn!Huề nhau sao? Nhưng trong lòng hắn, vẫn chưa huề nhau đâu!Nhớ tới hơn mười năm trước, nha đầu kia làm bạn bên cạnh hắn, dưới ánh trăng, một luồng gió thổi tới, khiến mái tóc màu bạc càng tung bay…(Ụt: Tình hình là, Trần ca nhầm Dao tỷ rồi, người còn nhưng hồn không còn nhan…)***Sáng sớm hôm sau.Tề Duệ từ từ tỉnh dậy, lập tức cảm thấy trên đầu một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, khiến hắn theo bản năng cau mày, nhớ tới chuyện tối hôm qua, dường như hắn uống hơi nhiều rượu, còn có cảm giác Dao Nhi về bên cạnh hắn.Khóe miệng xẹt qua một chút chua xót, hắn tìm kiếm khắp nơi lâu như vậy và không thấy Dao Nhi, sao Dao Nhi có thể chủ động trở lại bên hắn?Là hắn uống rượu quá nhiều mà sinh ra ảo giác đi!Đang muốn xuống giường, lại cảm giác được cánh tay bị cái gì đó chặn lại, xoay người nhìn lại, rõ ràng thấy một bờ vai lộ ra trong không khí, một mái tóc đen vương trên gối, thân hình Tề Duệ chấn động, nhìn cánh tay nữ nhân vòng ôm lấy mình, hai mắt phút chốc căng thẳng.Hay là tối hôm qua Dao Nhi thật sự đã trở lại? Cũng không phải ảo giác của hắn?Trong lòng Tề Duệ vui mừng như điên, theo bản năng đưa tay chạm vào bả vai của nàng, thanh âm vô cùng dịu dàng.“Dao Nhi?”Nữ tử đã tỉnh dậy từ sớm, nghe gọi cái tên đó, trong lòng giật mình.Cuối cùng, trong miệng hắn cũng chỉ có Tần Mộ Dao sao?Như là cố ý muốn phá tan giấc mộng của hắn, Mạc Yên quay đầu, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười thẹn thùng.“Vương gia…”Vẻ mặt trên mặt Tề Duệ trong nháy mắt lập tức cứng đờ, trong lòng đột nhiên cả kinh, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt, đến giọng nói cũng bắt đầu run run.“Sao lại là ngươi?”Không phải Dao Nhi sao? Sao có thể là Mạc Yên?Một câu này như tiếng sét đánh vào trong lòng Mạc Yên, đau đớn nháy mắt lan tràn, dường như lan đến khắp nơi trên thân thể nàng.“Duệ Vương gia, tối hôm qua, người đã uống say!”Mạc Yên nhắm mắt, che khuất đau đớn và hận ý