Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Ngưng Sương, quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, trong nháy mắt khi nàng xoay người nhìn về phía Ngưng Sương, rõ ràng phát hiện trên mặt Ngưng Sương lập tức cứng đờ, trong mắt cũng hiện lên thần sắc không biết nói gì.Trong lòng Ngưng Sương đột nhiên ngẩn ra.Quả nhiên là nàng ta! Tần Mộ Dao? Vì sao nàng ta lại ở đây? Không phải nàng ta đã gả cho Tề Duệ sao?Nghĩ đến những tin tức mình có được, khϊếp sợ trong mắt Ngưng Sương càng thêm mãnh liệt, những tin tức nàng có được đều nói Tần Mộ Dao ở bên kia không có chút động tĩnh gì.Nàng ta thân đã là Duệ Vương phi, không phải nên ở Tây Nhạc quốc, không phải nên ở Duệ Vương phủ sao?“Sương Nhi muội muội, sắc mặt của muội thật không tốt, không chào đón ta sao?”Tần Mộ Dao thản nhiên nhếch miệng, ngữ khí mang theo một tia trách cứ, nhìn thấy Ngưng Sương khϊếp sợ, trong lòng nàng lại cảm thấy thật vô cùng vui vẻ.
Thật không ngờ nàng sẽ đến sao?“Sao… sao có thể? Tỷ tỷ có thể đến đây, chúng ta có thể một nhà đoàn tụ, đương nhiên rất tốt! Sắc mặt của muội tệ lắm sao? Có lẽ chỉ bởi vì vừa rồi bên ngoài rất lạnh, bị đông lạnh!”Ngưng Sương nheo mắt, mất tự nhiên sờ sờ hai má, trong đầu vẫn quanh quẩn nghi hoặc.Vì sao tin tức Tần Mộ Dao đến đây lại không truyền đến cho nàng?“Phải không? Vậy Sương Nhi muội muội cần phải bảo trọng thân thể.”Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Ngưng Sương, trong mắt xẹt qua một vệt sáng âm trầm, cố ý nói.“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.”Ngưng Sương nhắm mắt, Tần Mộ Dao đến nơi này chắc chắn là một bất ngờ ngoài ý muốn lớn nhất của nàng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động của nàng, hoài nghi của Tần Mộ Dao với nàng, nàng đã nhìn thấy rõ, chỉ có điều sau này nàng nên làm thế nào để hóa giải hoài nghi của nàng ta với nàng?Ngưng Sương nhíu chặt mi, trong lòng vẫn chưa khôi phục được sự kinh ngạc khi thấy Tần Mộ Dao đột nhiên đến đây, sao nàng lại không biết chút tin tức nào? Trong đầu hiện ra một thân ảnh, trong lòng không khỏi run lên.“Rốt cục người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, Trẫm lập tức cho người chuẩn bị, đón Dao Nhi tiến cung.”Tần Tấn cao giọng nói, trên mặt khó nén ý cười, Tần phu nhân cũng đang có ý này, phụ họa lời ông.Nghe tin đó, vẻ trầm tĩnh vốn có trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên hơi cau mày.Dao Nhi muốn tiến cung? Trong lòng dường như có chút không nỡ, dừng ở Tần Mộ Dao, hắn phát hiện, nàng mặc một thân màu tím, hôm nay thoạt nhìn vô cùng chói mắt, vô hình bên trong lộ ra một loại cảm giác cao quý tự nhiên, rõ ràng nàng và Ngưng Sương giống nhau như đúc, nhưng cảm giác lại khác hẳn.
Dao Nhi giống như một ngôi sao sáng, khiến người ta không nhịn được mà nhìn theo, nhưng Ngưng Sương lúc ở trước mặt Tần Mộ Dao, luôn luôn có chút mất tự nhiên, thật giống như nàng ta chỉ là cái bóng của nàng.Muốn tiến cung sao?Trong lòng Tần Mộ Dao run run, trên thực tế nàng vốn không muốn tiến cung, nhưng… Ánh mắt như có như không dừng ở trên người Ngưng Sương, đảo mắt nhìn về phía phu thê Tần thị, từ sau khi Ngưng Sương bước vào, nàng luôn cảm thấy hai người họ lại khiến nàng có cảm giác xa cách, lông mày càng nhăn chặt, Tần Mộ Dao lập tức biết mình nên làm thế nào.Đảo mắt nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười tinh tế.“Vậy đa tạ Vũ Văn Thừa tướng đã thu lưu ta hai ngày qua.”Ý của Tần Mộ Dao quá rõ ràng, trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút mất mát, nhưng trên mặt lại vẫn là ý cười như trước.“Chúng ta là bằng hữu, không phải sao? Sau này nếu Dao Nhi muốn đến phủ Thừa tướng, tùy thời đều có thể đến chơi, Hạo Thiên tùy thời hoan nghênh.”Thái độ của hắn với Tần Mộ Dao lọt vào trong mắt phu thê Tần thị, lập tức nao nao, nghĩ đến ý đồ tác hợp Ngưng Sương với Vũ Văn Hạo Thiên, không khỏi liếc mắt một cái, đảo mắt nhìn về phía Ngưng Sương, lúc này nàng ta đang cúi đầu, giống như đang trầm tư, có chút không để ý đến những chuyện xung quanh.Tần Mộ Dao giương khóe miệng, âm thầm ra hiệu cho Vũ Văn Hạo Thiên, muốn nhắc cho hắn nhớ đến chuyện họ đã bàn bạc cứ giao cho nàng.
Vũ Văn Hạo Thiên khẽ nhíu mày, tuy rằng nghĩ không nàng ra hiệu là có ý gì, nhưng thông minh như hắn, nhìn cặp mắt vô cùng tự tin của nàng, liền ngầm hiểu được, chuyện sau đại lễ đăng cơ ngày mai sẽ không khiến mình thất vọng.“Phụ mẫu, chúng ta hãy tiến cung đi! Sương Nhi muội muội, sau khi tiến cung, muội cần phải dẫn ta đi dạo nhiều một chút, muội quen thuộc hơn ta mà!”Tần Mộ Dao hiền lành nói, dựa theo kinh nghiệm ở Tây Nhạc quốc, cho dù nàng có hoài nghi Ngưng Sương, cũng không thể biểu hiện ra trước mặt phụ mẫu, tuy rằng bây giờ nàng còn chưa biết vì sao bọn họ lại có thay đổi lớn như vậy, nhưng nàng tin rằng, chỉ cần có nàng ở đó thì nàng nhất định có thể tìm ra nguyên nhân khiến họ thay đổi!“À… đương nhiên rồi.”Vẻ mặt Ngưng Sương chợt lóe, trong đầu nàng giờ này toàn nghĩ đến chuyện vì sao mình không có chút tin tức nào về chuyện Tần Mộ Dao đến Bắc Tĩnh quốc, có ai đang cố ý gạt nàng sao?Tâm thần ảo não, đột nhiên, nàng nghĩ đến một người, thân thể đột nhiên ngẩn ra, cũng chỉ có hắn có năng lực đó, giấu giếm nàng kín không kẽ hở như vậy!***Dưới ánh mắt kinh ngạc của cung nhân, Tần Mộ Dao đi vào trong điện mà phu thê Tần thị đặc biệt chuẩn bị cho nàng, Tần Mộ Dao tự nhiên nghênh đón tầm mắt mọi người, khóe miệng trước sau đều là ý cười ôn hòa, khiến người ta như tắm trong gió xuân.“Công chúa, Hoàng Thượng phân phó nô tỳ đem đến thêm hai cái ấm lô ở trong phòng, người còn cảm thấy lạnh không?”Nàng ta là cung nữ Thanh Lam hiện tại đang hầu hạ bên cạnh Tần Mộ Dao, một nữ tử vô cùng thanh tú, thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng cả người lại tản ra một loại lão luyện.“Đã rất ấm áp.”Tần Mộ Dao đánh giá nàng, trong lòng hiểu được có lẽ vì quy củ trong Hoàng cung mà khiến một nữ tử vô tư hoạt bát lại như bị che một tầng sa mỏng trước mắt.Trong đầu hiện ra hình ảnh Hồng Anh, trước khi nàng rời đi, đã giao nàng ta cho Thương Kì Nhiên, nàng biết Thương Kì Nhiên sẽ giúp nàng bảo vệ cho sự an nguy của Hồng Anh, không biết hiện tại họ ra sao?Tần Mộ Dao không khỏi thở dài, Thanh Lam là cung nữ trong Hoàng cung, sâu sắc nhận thấy động tác này của Tần Mộ Dao, nheo mắt, nhưng lại nháy mắt khôi phục bình tĩnh.“Công chúa có tâm sự gì sao?”Tần Mộ Dao giật mình, giương mắt nhìn về phía Thanh Lam, lập tức phát hiện ra tia khôn khéo trong mắt nàng ta, nhìn kỹ vài lần, Tần Mộ Dao đột nhiên cảm thấy thật ra nữ tử này vô cùng trí tuệ.“Quan hệ của Ngưng Sương Công chúa và Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương như thế nào?”Tần Mộ Dao cầm chén trà bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, lơ đãng hỏi.Thanh Lam hơi hơi nhíu mi, nghĩ đến Ngưng Sương Công chúa có khuôn mặt giống nữ tử trước mắt như đúc, nàng cũng không tiếp xúc nhiều với nàng ta, chỉ có điều…“Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương rất thương yêu Ngưng Sương Công chúa.”Có bất cứ thứ gì tốt đều đem đến cung điện của Ngưng Sương Công đầu tiên, không chỉ có như thế, còn nghe nói Ngưng Sương Công chúa thường xuyên đưa ra ý kiến với Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương, mà hầu như mỗi lần như vậy họ đều tiếp thu!“Hả? Vậy Ngưng Sương Công chúa ở trong Hoàng cung có gì bất thường không?”Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.“Nô tỳ không rõ lắm, nhưng có một lần, nô tỳ nghe được cung nữ trong cung của Ngưng Sương Công chúa nói Ngưng Sương Công chúa thường xuyên đi đến một chỗ.”Thanh Lam nói hết những gì mình biết ra, không giấu diếm gì cả.“Hả? Chỗ nào?”Tần Mộ Dao giật mình, nhưng cũng không biểu hiện cái giật mình vừa rồi ra ngoài, nàng ngầm có dự cảm, nơi Ngưng Sương thường đến có thể giúp nàng thấy mục đích của Ngưng Sương rõ ràng hơn.“Cái này… nô tỳ không biết.”Trong lòng Tần Mộ Dao hơi hơi mất mát.Thường xuyên đi đến một nơi sao?Nheo mắt, buông chén trà, bỏ ấm lô đang cầm trên tay vào túi, Tần Mộ Dao đi đến bến cửa sổ, nhìn tuyết trắng phủ kín bên ngoài, trong mắt xẹt qua một luồng hào quang.Nàng đã có cách biết được rốt cuộc Ngưng Sương thường xuyên đi đến đâu!Đúng lúc này, một thanh âm ‘tỷ tỷ’ truyền vào tai Tần Mộ Dao, lập tức, trên mặt Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút ý cười nhu hòa, xoay người, quả nhiên thấy một thiếu niên chạy tới phía mình, thần thái hưng phấn trên mặt khiến vui sướng trong lòng nàng càng lúc càng lớn.“Tỷ tỷ… Thiên Nhi nghe nói tỷ tỷ đã trở lại, lập tức liền chạy tới gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ, Thiên Nhi rất nhớ tỷ a!”Thiên Nhi lôi kéo tay Tần Mộ Dao, gắt gao nắm chặt, lúc này, nó nhất định phải giữ chặt tỷ tỷ, bằng không nàng lại bỏ lại nó!Thân thể Tần Mộ Dao hơi cúi xuống, xoa xoa đầu Thiên Nhi, bị vẻ hồn nhiên vô tư trong mắt nó hấp dẫn.“Vì sao lại nhớ tỷ tỷ vậy!”Thiên Nhi lập tức bĩu môi.“Tỷ tỷ tốt với Thiên Nhi, không giống Ngưng Sương Công chúa, nàng ta chỉ cười với Thiên Nhi trước mặt phụ mẫu, bình thường cũng không thèm liếc nhìn Thiên Nhi đến một cái, có đôi khi còn lườm đệ! Thật hung dữ làm sao!”Nghĩ đến nữ nhân có khuôn mặt và dáng vẻ giống tỷ tỷ như đúc, trong mắt Thiên Nhi liền dâng lên một tầng oán khí.“Vì sao nàng ấy có dáng vẻ giống tỷ tỷ, nhưng lại không phải tỷ tỷ?”Tần Mộ Dao giật mình, câu hỏi ngây thơ chất phác của Thiên Nhi khiến nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nheo mắt, trong lòng dâng lên một nghi vấn:Ngưng Sương có thật là muội muội của nàng không?Phụ mẫu hầu như là rất tin không hề nghi ngờ, nhưng nàng cứ có cảm giác Ngưng Sương có mục đích khác.“Mới không gặp một thời gian mà sao Thiên Nhi lại có nhiều câu hỏi như vậy? Đệ chỉ cần biết rằng, người trước mắt đây là tỷ tỷ của đệ là được rồi!”Véo véo cái mũi Thiên Nhi, Tần Mộ Dao kéo nó ngồi xuống tháp, bảo Thanh Lam chuẩn bị cho Thiên Nhi một ít điểm tâm mà nó thích ăn, nhìn Thiên Nhi vui vẻ ăn.Đột nhiên, Thiên Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Mộ Dao.“Tỷ tỷ, Thiên Nhi dẫn tỷ đến một chỗ!”Nói xong, liền buông điểm tâm trong tay, kéo tay Tần Mộ Dao, còn không chờ Tần Mộ Dao phản ứng lại, kéo nàng đi ra ngoài cửa lớn.Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, chưa kịp mặc thêm áo choàng, lập tức một trận gió lạnh thổi vào áo Tần Mộ Dao, cả người bỗng lạnh run.“Thiên Nhi, đệ muốn dẫn tỷ đi đâu?”“Đến thì tỷ sẽ biết!”Thiên Nhi cười khẽ quay đầu lại, cặp mắt hồn nhiên vô tư kia lóe sáng.Rốt cục nguyện vọng của nó đã có thể thực hiện!Đi xuyên qua vài hành lang vòng vèo, rốt cục hai người dừng lại trước một sân lớn, Tần Mộ Dao nhìn sân trước mắt.Đây không phải là nơi Lạc Khinh Trần ở sao?Thiên Nhi đột nhiên buông tay nàng ra, vội vã đẩy cửa ra, chạy vội vào trong viện.“Sư phụ… Sư phụ…”Lạc Khinh Trần trong phòng nghe thấy tiếng gọi, thân thể hơi hơi giật mình.Không phải Thiên Nhi vừa mới rời đi sao? Sao lại quay lại nhanh như vậy?Trên mặt lộ ra một tia uy nghiêm, đảo mắt nhìn về phía Thiên Nhi đang chạy vội về phía mình, ánh mắt rõ ràng dừng ở trên thân ảnh phía sau nó, ánh mắt phút chốc căng thẳng, trên mặt ngầm dâng lên một chút lo lắng.Bên ngoài gió lớn mà Dao Nhi lại không mang áo choàng, chẳng may bị rét lạnh thì làm sao?Hầu như là theo bản năng, Lạc Khinh Trần cởϊ áσ choàng trên mình xuống, nhanh nhẹn vòng qua Thiên Nhi, đi đến bên Tần Mộ Dao, khoác áo choàng lên vai nàng, còn không quên cầm tay nàng, lập tức cảm giác được một trận lạnh như băng, trong mắt hiện lên một chút sâu thẳm, thúc dục nội lực, truyền vào cơ thể nàng.Tần Mộ Dao run run, giương mắt tiếp xúc với ánh mắt thật sự quan tâm của Lạc Khinh Trần, nhưng lại cảm thấy có chút hoảng hốt, nghĩ đến sự quan tâm của hắn trên đường đi Bắc Tĩnh quốc, Tần Mộ Dao rút khỏi tay hắn.“Khinh Trần, ta không lạnh!”Nàng mơ hồ nhận ra, sở dĩ hắn đột nhiên suy yếu như vậy có lẽ là vì đã dùng nội lực để chống lạnh cho nàng mà không nghĩ đến hậu quả.
Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của hắn, tuy rằng nay đã tốt lên rất nhiều nhưng nàng cũng không muốn hắn lại bị ngã xuống.Cự tuyệt của nàng khiến trong mắt Lạc Khinh Trần xẹt qua một chút mất mát, lòng bàn tay trống trơn không có tay nàng, thật giống như trong lòng trống rỗng.Nhận thấy được một tia đau đớn trong mắt hắn, Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy áy náy, hít thở một hơi thật sâu.“Chúng ta vào đi thôi!”Nói xong liền bước vào trong phòng.“Oa…”Thiên Nhi quay đầu lại, nhìn thấy hai thân ảnh sóng vai trong tuyết, phút chốc ánh sáng trong hai mắt càng thêm chói lóa, quả nhiên là giống như trong tưởng tượng của nó, sư phụ đứng bên cạnh tỷ tỷ, cả hai người đều xinh đẹp như tiên, thật là làm người ta cảnh đẹp ý vui.Hai người đi vào trong phòng, Tần Mộ Dao bị ánh mắt quái dị của Thiên Nhi nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút không hiểu, đang định mở miệng đánh vỡ cảm giác xấu hổ này, lại bị Thiên Nhi giành trước một bước.“Tỷ tỷ, đệ vừa học vẽ xong, đệ vẽ cho tỷ xem được không?”Thiên Nhi lôi kéo tay áo Tần Mộ Dao, trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.Tần Mộ Dao gật gật đầu, Thiên Nhi lập tức kinh hỉ lôi kéo nàng đi đến bên cạnh Lạc Khinh Trần, để hai người đứng chung một chỗ, còn cho hai người nắm tay nhau, cẩn thận đánh giá trong chốc lát, tiếp theo lại kéo đầu Tần Mộ Dao vào trong ngực Lạc Khinh Trần, lại nhìn trong chốc lát, mới vừa lòng tiêu sái đi đến trước bàn.Tư thế như vậy khiến Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, cảm nhận được độ ấm từ bàn tay to lớn của Lạc Khinh Trần truyền đến và thân thể cứng nhắc của hắn, Tần Mộ Dao đang muốn đẩy Lạc Khinh Trần ra, lại nghe thấy Thiên Nhi ngăn cản.“Đừng nhúc nhích… Tỷ tỷ đừng nhúc nhích, Thiên Nhi đang bắt đầu vẽ!”Thiên Nhi cầm bút trong tay, trên mặt cười đến vô cùng sáng lạn.Tần Mộ Dao nghi hoặc nhìn về phía Thiên Nhi.“Thiên Nhi… đệ…”Đến bao giờ mới xong, nàng còn không biết Thiên Nhi vẽ như thế nào nữa!“Tỷ tỷ đồng ý với đệ rồi, tỷ muốn đổi ý sao?”Thiên Nhi lã chã chực khóc.Lông mày Tần Mộ Dao nhăn càng sâu.Đồng ý với nó rồi? Nàng đồng ý là đồng ý xem nó vẽ, còn nắm tay Lạc Khinh Trần đứng yên một chỗ … Đây là cái gì vậy?“Vậy là được rồi, tỷ tỷ, Thiên Nhi sẽ bắt đầu vẽ!”Nói xong, bút trên tay dừng trên giấy tuyên thành, chốc lát lại ngẩng đầu, chốc lát lại vẽ tranh, chốc lát lại trầm tư…Tần Mộ Dao nhìn cảnh tượng này, lập tức hiểu ra trong đầu Thiên Nhi suy nghĩ không giống bọn họ, nàng chỉ đồng ý xem nó vẽ thôi chứ chưa hề đồng ý trở thành mẫu cho nó vẽ, đảo mắt nhìn nhìn Lạc Khinh Trần, chỉ thấy ý cười trên mặt hắn, mái tóc màu bạc rối tung trên vai, cả người phiêu dật nói không nên lời.Lạc Khinh Trần thản nhiên cười, trong lòng Thiên Nhi nghĩ gì, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được, tác hợp hai người bọn họ phải không? Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, hắn không bài xích kết quả này, ngược lại, thật ra trong lòng hắn lại có một tia chờ mong.“Thiên Nhi là như vậy, nàng không cho nó vẽ, nó sẽ quấn quýt lấy nàng không rời.”Lạc Khinh Trần nói, trong mắt hiện lên một tia sáng, hắn không thể không thừa nhận, trong chuyện này, trong lòng hắn có tư tâm.Tần Mộ Dao nhìn dáng vẻ chăm chú của Thiên Nhi, trong lòng đã hiểu ra, tạm thời nhìn xem Thiên Nhi rốt cuộc có thể vẽ ra cái gì!Cứ như vậy, Tần Mộ Dao và Lạc Khinh Trần nắm tay nhau, mặt Tần Mộ Dao hơi hơi dán vào trong ngực Lạc Khinh Trần, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim hắn đập, dần dần, ngay cả tiếng tim mình đập cũng dồn lên theo hắn…Thời gian dần dần đi qua, đúng lúc Tần Mộ Dao nghĩ mình sắp ngủ gật, rốt cục nghe thấy giọng hưng phấn của Thiên Nhi vang lên.“Tốt lắm!”Trên mặt Thiên Nhi mang theo tươi cười, vừa lòng nhìn bức họa của mình, lại nhìn hai người.“Tỷ tỷ, sư phụ, hai người xem, có phải Thiên Nhi vẽ rất đẹp không?”Tần Mộ Dao xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, đi đến trước bàn, lúc tầm mắt nàng nhìn thấy cái gọi là bức họa của Thiên Nhi, khóe miệng nhịn không được run rẩy.Đây…Đây là Thiên Nhi vẽ?Tần Mộ Dao có chút không biết nói gì nhìn Thiên Nhi hồn nhiên tươi cười, lại chuyển hướng sang Lạc Khinh Trần, lại nhìn thấy trong mắt hắn không hề giật mình, ngược lại vẻ mặt có vẻ như đã biết trước.“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ xem…đệ vẽ có giống không?”Thiên Nhi đem bức vẽ quý báu của mình đến trước mặt Tần Mộ Dao, mà lúc này trên mặt Tần Mộ Dao đã hơi mất tự nhiên, ánh mắt lại dừng ở bức họa kia.Giống hay không giống? Trên giấy tuyên thành, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng không rõ hình dạng gì, có thật là vẽ nàng và Lạc Khinh Trần không?“Giống, đương nhiên giống!”Tần Mộ Dao mỉm cười, trên mặt Thiên Nhi đầy chờ mong, bảo sao nàng có thể nói là không giống?Không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Khinh Trần một cái, lúc gặp ánh mắt hắn, hình như cặp mắt đó đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng, trên mặt lập tức xẹt qua một chút xấu hổ!***“Công chúa, đêm đã khuya, nô tỳ hầu hạ người đi nghỉ.”Cung nữ cung kính tiêu sái đi đến trước mặt Ngưng Sương, thật cẩn thận nói, hôm nay sau khi Công chúa từ bên ngoài trở về, khuôn mặt vẫn cứ âm trầm, cả người tản ra một loại hơi thở khiến người ta sợ hãi, khiến cả cung điện không người nào không nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận Công chúa này.“Cút!”Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Ngưng Sương thốt ra, nghĩ đến chuyện hôm nay gặp Tần Mộ Dao, nàng liền không thể ngăn được phẫn nộ, nàng đã biết chắc chuyện Tần Mộ Dao sẽ đến, nhưng nghĩ đến việc mình không hiểu sao lại không biết được tin tức, nàng liền không thể bình tĩnh được.Bắc Tĩnh quốc cũng có cứ điểm của Nguyệt cung bọn họ, bọn họ sẽ đưa tin tức định kỳ cho nàng, mà mấy lần truyền tin vừa rồi đều không nói cho nàng biết chút động tĩnh nào của Tần Mộ Dao bên kia, thực hiển nhiên, là có người cố ý muốn phong tỏa nàng về tin tức của Tần Mộ Dao.Trong đầu hiện ra hình ảnh chủ nhân, hai tay theo bản năng nắm chặt nhau, phát ra tiếng răng rắc, không cần nghĩ cũng biết, giấu nàng tin tức của Tần Mộ Dao nhất định là chủ nhân bày mưu đặt kế!Nha hoàn vừa nghe, vội vã rời khỏi phòng.Trong phòng, quanh quẩn một cảm giác khiến người ta sợ hãi tức giận, đột nhiên, cửa sổ bị mở mạnh ra, một thân ảnh lén tiến vào, Ngưng Sương đột nhiên cả kinh, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lộng Nguyệt xuất hiện trước mặt mình.“Chủ nhân.”Ngưng Sương đứng dậy cung kính hành lễ, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, đã lâu không gặp, nàng phát hiện ra nỗi nhớ nhung của mình với hắn vẫn còn quá sâu đậm.Lộng Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, bình tĩnh ngồi xuống.“Chuyện của ngươi làm được đến đâu rồi?”“Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch.”Thân thể Ngưng Sương run run, trong lòng xẹt qua một chút mất mát.Vừa thấy mặt đã chỉ nói đến nhiệm vụ của nàng, chẳng lẽ hắn không quan tâm chút nào đến cuộc sống của nàng ở Bắc Tĩnh quốc có ổn không, có thích ứng hay không sao?“Hả? Thật sao? Con người Vũ Văn Hạo Thiên cũng không phải là dễ đối phó!”Trong mắt Lộng Nguyệt thoáng hiện lên một tia âm trầm, hắn và Vũ Văn Hạo Thiên từng có vài lần gặp gỡ, cũng đã nghe không ít chuyện về hắn ta, nhớ tới những gì mình nghe được ở phủ Thừa tướng, phút chốc ánh mắt trở nên nghiêm túc.“Vũ Văn Hạo Thiên…”Ngưng Sương nheo mắt, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở phủ Thừa tướng hôm nay, sắc mặt của nàng càng thêm khó coi, Vũ Văn Hạo Thiên đối xử lễ độ với nàng, sao nàng có thể không nhìn thấy, chỉ là không muốn nói rõ ra mà thôi.“Cho dù như thế nào, Vũ Văn Hạo Thiên không thể trở thành trở ngại của chúng ta!”Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một tia sáng lợi hại, thanh âm cũng có thêm vài phần sát khí.Nếu Vũ Văn Hạo Thiên là người nhà, sẽ là một người vô cùng tốt, nhưng mà nếu phải làm địch nhân, thì sẽ là uy hϊếp với hắn, lực lượng của nam nhân kia ở trên triều đình Bắc Tĩnh quốc quá mức cường đại, nhưng lại vô cùng trung thành với Hoàng thất Bắc Tĩnh quốc, khiến hắn không tìm thấy một khe hở để lợi dụng.“Chuyện này Ngưng Sương đều đã có tính toán!”Trong đầu Ngưng Sương hiện lên hình ảnh nữ tử đã trêu cợt nàng, lúc ấy nàng không phát hiện ra, hiện tại ngẫm lại, sự bảo vệ của Vũ Văn Hạo Thiên với nữ tử kia vượt quá tưởng tượng của nàng.“Tốt lắm! Hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!”Khóe miệng Lộng Nguyệt giương lên một chút ý cười, bên ngoài dường như lại bắt đầu có tuyết rơi, nghe nói Dao Nhi chuyển vào Hoàng cung, nếu đã đến đây, hắn hẳn là nên đi thăm nàng!Ngưng Sương nhìn trong mắt hắn xẹt qua một chút nhu hòa, thân hình Ngưng Sương chấn động.Hiện tại chủ nhân đang nghĩ đến Tần Mộ Dao sao? Cũng chỉ có những lúc hắn nhớ tới Tần Mộ Dao thì mới biểu hiện ra như vậy!Trong lòng đột nhiên sinh ra một tia ghen tuông, nhìn thấy Lộng Nguyệt đang định đi, phút chốc tiến lên ôm lấy lưng hắn.“Chủ nhân…”Ngưng Sương thì thào ra tiếng.“Còn có việc gì?”Trong mắt Lộng Nguyệt hiện lên một chút không vui.Giọng nói lạnh như băng khiến Ngưng Sương giật mình, mơ hồ nghe thấy sự tức giận đang dâng lên trong giọng nói của hắn, nhưng nghĩ đến chuyện Tần Mộ Dao, trong lòng xẹt qua một chút dũng khí.“Chủ nhân… đã cố ý không cho Ngưng Sương biết chuyện Tần Mộ Dao đến Bắc Tĩnh quốc sao?”Người Nguyệt cung chỉ biết nghe mệnh lệnh của một người là hắn, tin tức sau này, chắc chắn là mệnh lệnh của chủ nhân giấu diếm mình.Lộng Nguyệt khẽ nhíu mày.“Cho ngươi biết? Nếu cho ngươi biết thì ngươi sẽ làm gì?”Lộng Nguyệt xoay người, đẩy Ngưng Sương ra, nhìn thẳng hai mắt của nàng, trong ngôn ngữ mang theo một tia khí phách khiến nàng kinh sợ.Hắn quá rõ ràng tâm tư của Ngưng Sương, không biết rõ thân phận của mình, luôn mơ tưởng đến những gì không được phép, nếu không phải tác dụng của khuôn mặt của nàng ta, hắn đã sớm làm cho nữ nhân này biến mất!“Ta…”Ngưng Sương nheo mắt, thừa nhận ánh mắt của Lộng Nguyệt, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, một khắc vừa rồi, nàng lại cảm giác được mình không thể che giấu cái gì trước mặt chủ nhân, cặp mắt lợi hại kia dường như đã nhìn thấu nội tâm của nàng.“Chủ nhân, không có nàng ta, không phải kế hoạch của chúng ta càng dễ dàng thực hiện sao? Nàng ta là trở ngại của chúng ta…”Ngưng Sương cố lấy dũng khí nói ra ý nghĩ của mình.Không sai, nếu nàng sớm biết Tần Mộ Dao vào Bắc Tĩnh quốc, nhất định là sẽ không cho phép nàng ta an toàn đến Thương Lan.Lời của Ngưng Sương còn chưa nói xong, liền cảm giác cổ mình bị một bàn tay to siết chặt, gần như khiến nàng không thể thở nổi, mặt đỏ bừng, Ngưng Sương nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, giờ phút này vẻ xinh đẹp của hắn khác một trời một vực với những việc hắn đang làm.“Ngưng Sương, rốt cuộc là ngươi là chủ nhân hay ta là chủ nhân? Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi là Công chúa Bắc Tĩnh quốc là có thể muốn làm gì thì làm, Bản cung nói cho ngươi, có thể cho ngươi trở thành Công chúa Bắc Tĩnh quốc, ta cũng có thể đủ thoải mái làm cho ngươi chẳng là cái gì cả!”Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút ý tàn nhẫn, giống như trong tay mình đang siết lại không phải là cổ một người mà là một vật thể không có sinh mệnh.“Khụ khụ…”Sắc mặt Ngưng Sương trắng bệch, nàng biết nam nhân này chẳng những có thể quyết định thân phận của mình, còn dễ dàng khống chế sinh tử của mình, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu ra, mình ngoại trừ là quân cờ, thật sự chẳng là gì cả!Đến ngay cả quyền vụиɠ ŧяộʍ yêu hắn cũng không có!Vì sao đều là nữ nhân, Tần Mộ Dao lại may mắn như vậy, có thể có được sự quan tâm của hắn?Tầm mắt hai người cứ giao nhau như vậy, lực đạo trên tay Lộng Nguyệt không hề giảm bớt, ngược lại có xu thế càng ngày càng tăng.Hắn muốn cho nàng rõ ràng một chút, nàng vĩnh viễn không được động tới Tần Mộ Dao!“Ha ha… Chủ… Chủ nhân, người nói xem nếu Tần Mộ Dao biết thân phận