Trong nháy mắt thời gian như ngưng lại.
Trong khoảnh khắc Tần Mộ Dao ôm chặt lấy Mạc Thiếu Khanh, dĩ nhiên là trong lòng nàng không muốn để hắn chịu thương tổn.Trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày ấy Mạc Thiếu Khanh nhảy vào biển lửa.
Hiện giờ, nàng đã cảm nhận được tâm tình khi đó của hắn.“Dao Nhi…”Bên tai vang lên tiếng thét hoảng sợ của Mạc Thiếu Khanh.Tần Mộ Dao nhắm mắt lại, trong lòng bình tĩnh thần kỳ.
Khúc nhạc ‘nắm tay nhau’ mà hôm qua hắn đã đàn dường như lại quanh quẩn bên tai nàng.
Tình cảm chân thành tha thiết, cảm động cả trời xanh.Bóng dáng quen thuộc kia khiến cho hai mắt Tề Duệ đau đớn, cố gắng dùng hết sức để thu hồi lực đạo trong tay, nhưng, lại hoàn toàn bất lực.Nàng yêu Mạc Thiếu Khanh đến vậy sao? Cam lòng vì hắn ta mà chết đi?Trong mắt xẹt qua một chút độc ác, trong lòng Tề Duệ nổi lên sát ý.Nếu hắn đã không chiếm được, có lẽ hủy đi lại là cách tốt nhất!Vừa nảy ra ý tưởng này, Tề Duệ lập tức buông bỏ cố gắng của mình.
Nhìn bóng dáng của Tần Mộ Dao.Hắn sẽ làm cho đời này nàng phải nhớ kỹ hắn! Cho dù không phải là yêu, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!“Thiếu Khanh…”Tần Mộ Dao gọi ra tiếng.Chỉ muốn gọi tên hắn.
Nàng đang đợi, đợi sự đau đớn sắp đến.Nàng nghe thấy tiếng kiếm sắc đâm vào da thịt, nhưng không cảm nhận được sự đau đớn.
Ngược lại cảm giác được thân thể nam nhân đang ôm chặt mình ngẩn ra, môi hắn kề sát bên tai nàng.
Hình như nàng nghe thấy một hơi thở dài nhẹ nhõm của nam nhân.Trong lòng đột nhiên cả kinh, Tần Mộ Dao như đã hiểu ra chuyện gì, đáy lòng dâng lên đau đớn, nước mắt bắt đầu chảy ướt hai mắt nàng.“Thiếu Khanh…”Sẽ không, sẽ không như nàng tưởng!Mở mắt ra, Tần Mộ Dao nhìn thấy rõ ràng là thanh trường kiếm đâm vào lưng Mạc Thiếu Khanh, cách mặt nàng chỉ có mấy cm.
Máu tươi từ vết thương chảy ra, khiến bộ y phục tân lang vốn đã đỏ càng thêm đỏ rực.“Thiếu Khanh!”Tần Mộ Dao kêu to ra tiếng, âm thanh mang theo một tia nghẹn ngào, ôm chặt lấy Mạc Thiếu Khanh, như là muốn nắm giữ được cái gì đó.“Dao Nhi…”Cuối cùng Mạc Thiếu Khanh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sự đau đớn trên lưng truyền đến, nhưng trên mặt hắn lại vẫn mỉm cười như cũ.Chỉ cần hắn chắc chắn là Dao Nhi không có việc gì là tốt rồi!Nghe được tiếng gọi của hắn ở bên tai, Tần Mộ Dao kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn khuôn mặt tái nhợt đang tươi cười của Mạc Thiếu Khanh, nhìn hắn ngã vào lòng mình.“Thiếu Khanh, chàng thật ngốc!”Vì sao lại muốn như vậy? Hắn luôn trả giá vì nàng như vậy, đến ngay cả nàng muốn làm một chuyện thay hắn cũng không được sao?“Dao Nhi, ta đã nói rồi, ta muốn vĩnh viễn bảo vệ nàng!”Mạc Thiếu Khanh cố nén đau đớn sau lưng, cố gắng làm ra vẻ tươi cười thoải mái.
Nhưng thời gian càng trôi qua, hắn càng cảm thấy hụt hơi.Dao Nhi ở trước mặt hắn, đang nhìn hắn, cho nên hắn phải cố chống đỡ.Tần Mộ Dao nhìn thẳng hai mắt hắn.Bảo vệ nàng? Hiện tại bọn họ đã là phu thê, là người yêu, nàng không cần hắn đơn phương bảo vệ, nàng cũng muốn bảo vệ hắn a!“Chàng đã quên rồi sao? Chàng đã nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ ta, nhưng cũng đã từng nói, mạng sống của chàng vĩnh viễn là nhiều hơn mạng sống của ta một ngày, cho nên… ta không thể để chàng có chuyện được! Chàng không thể hủy đi lời hứa hẹn của chàng.
Chàng phải vĩnh viễn bảo vệ ta, vĩnh viễn!”Tần Mộ Dao rống lớn, trong lời nói lộ ra sự lo lắng bất an.Máu càng ngày càng chảy nhiều.
Tần Mộ Dao giữ chặt miệng vết thương, màu đỏ tươi trên tay khiến nàng càng thêm bối rối.Có ai tới giúp nàng với?Tề Duệ nhìn một màn này.Không ngờ Mạc Thiếu Khanh lại một lần nữa tráo đổi vị trí của họ.
Lúc này hắn lập tức cảm thấy vô cùng châm chọc.Bọn họ đang làm gì vậy? Đang nói cho hắn biết bọn họ yêu nhau đến chừng nào, yêu nhau đến nỗi có thể chết vì đối phương hay sao?“Ha ha…”Tề Duệ đột nhiên cười to ra tiếng, nắm chặt kiếm trong tay, trên mặt nổi rõ gân xanh, nghiến răng kèn kẹt, chậm rãi nâng kiếm, lại một lần nữa giơ lên trước mắt Tần Mộ Dao.Chuyện đã đến nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác! Máu trong người đều đang kêu gào – gϊếŧ Mạc Thiếu Khanh! Gϊếŧ Mạc Thiếu Khanh!Nam nhân này dựa vào cái gì mà có thể được Dao Nhi yêu kia chứ! Dựa vào cái gì có thể khiến Dao Nhi không để ý đến sống chết? Dựa vào cái gì có thể thú Dao Nhi làm thê tử?Rõ ràng Dao Nhi phải là của hắn!Là của Tề Duệ hắn!Kiếm sắc ép tới, Tần Mộ Dao theo bản năng chắn trước mặt Mạc Thiếu Khanh.
Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn từ mũi kiếm hướng lên trên, khuôn mặt nhăn nhó của Tề Duệ xuất hiện trong tầm mắt của nàng, trong mắt xẹt qua một ánh sáng độc ác.Đây là hạ lễ mà hắn muốn đưa đến sao?“Tề Duệ, ta đã nghĩ rằng chỉ cần ngươi biết ta đã thành thân thì sẽ bỏ đi những ý niệm trong đầu.
Dù sao không phải ván cũng đã đóng thuyền rồi sao? Không ngờ ngươi lại làm ra chuyện như vậy!”Tần Mộ Dao ôm Mạc Thiếu Khanh vào lòng, không chịu buông ra.“Dao Nhi, nàng có biết, người mà ta muốn chỉ có nàng mà thôi!”“Ngươi đang muốn mạng của ta sao?”Tần Mộ Dao lại hét lớn lên.Nàng đã tức giận đến cực hạn.
Nam nhân này nhiều lần bức bách nàng, sự nhẫn nại của Tần Mộ Dao nàng cũng có hạn.
Nàng có thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn đã từng uy hϊếp nàng, có thể dễ dàng tha thứ cho hắn cứ luôn mãi dây dưa.
Nhưng hôm nay, hắn lại làm người mà nàng yêu bị thương.
Điều này thì nàng không thể nào tha thứ nổi!“Dao Nhi!”Tề Duệ kêu lên, kiếm trong tay không khỏi run lên.Một khắc vừa rồi, quả thật hắn đã nổi lên sát ý.
Nhưng, sau khi nhìn thấy kiếm đâm vào thân thể Mạc Thiếu Khanh, hắn liền hối hận.Sao hắn có thể hủy hoại Dao Nhi kia chứ? Hắn yêu nàng đến vậy kia mà! Tất cả những điều hắn làm, không phải đều là vì nàng sao?“Đừng có gọi tên ta, ngươi – không – xứng!”Tần Mộ Dao không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt Tề Duệ, như là muốn tiến thẳng vào linh hồn hắn.Giờ này khắc này, nàng thật sự muốn moi tim Tề Duệ ra để xem cuối cùng thì trong tim hắn chứa cái gì!“Nàng…”Tề Duệ không biết nói gì nhìn Tần Mộ Dao.
Ngữ khí của nàng sắc bén như vậy, thậm chí còn sắc bén hơn kiếm trong tay hắn, đâm thẳng vào nội tâm của hắn, khiến hắn đau đớn khó nhịn!Không xứng gọi tên nàng sao?Hắn không chiếm được nàng, hiện tại ngay cả tên cũng không có tư cách gọi sao?Tầm mắt dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh.
Lúc này hắn ta đang tựa đầu vào trong lòng Tần Mộ Dao.
Đó là nơi hắn muốn hướng tới, hiện tại lại thành chỗ tựa cho Mạc Thiếu Khanh!Hận ý và ghen tị trong mắt tụ lại càng dày đặc, kiếm trong tay giơ lên phía trước…Tần Mộ Dao nghiêng người, hầu như là phản xạ có điều kiện.
Nàng không thể để Thiếu Khanh lại bị thêm bất kỳ thương tổn nào!Kiếm trong tay Tề Duệ cứng đờ lại, cách thân thể Tần Mộ Dao một chút xíu, cuối cùng cũng không thể tiến về phía trước dù chỉ một chút!Tần Mộ Dao nghiêng đầu, lại một lần nữa ánh mắt nàng dừng ở trên người Tề Duệ, khóe miệng giương lên một chút ý cười.“Duệ Vương gia, ngươi có thể gϊếŧ ta.
Nhưng, nếu ngươi không gϊếŧ được ta, từ nay về sau, xin mời không cần xuất hiện trước mặt chúng ta.
Từ nay về sau ngươi và ta là người xa lạ!”Tần Mộ Dao biết chắc chắn rằng Tề Duệ không thể xuống tay gϊếŧ nàng! Ánh mắt khóa chặt vào cả người nam nhân đang tản ra hơi thở âm lệ.
Từ trong mắt hắn, nàng nhìn thấy sự lưỡng lự, trong đầu hiện ra những chuyện đã từng xảy ra trước kia giữa hai người.Nàng tin, có lẽ Tề Duệ thật sự thích nàng, nhưng sự yêu thích này quá mức trầm trọng.
Tình yêu không có sự tôn trọng, nàng không thể nhận nổi!Mà hiện tại, hắn lại muốn gϊếŧ Thiếu Khanh.
Loại tình yêu hủy diệt này, nàng sẽ càng không muốn!Trong mắt Tề Duệ lưỡng lự.
Hắn vẫn không thể xuống tay gϊếŧ Dao Nhi!Hít thở một hơi thật sâu, khóe miệng không khỏi giương lên một chút châm chọc.Hắn biết, nếu hôm nay mình thật sự gϊếŧ Dao Nhi, như vậy những ngày sau này, hắn sẽ vĩnh viễn sống trong hối hận.
Nhưng muốn hắn từ nay về sau coi Tần Mộ Dao như người xa lạ thì hắn tuyệt đối không làm được!Bàn tay cầm kiếm dần dần lơi lỏng.Tần Mộ Dao quan sát thấy hành động của hắn, nhắm mắt, nhìn Mạc Thiếu Khanh đang được nàng ôm trong lòng.Tình trạng hiện giờ của Thiếu Khanh không thể chậm trễ! Trước hết phải đuổi nam nhân này đi đã!“Tề Duệ, ngươi đi đi! Dù sao nơi này cũng là Bắc Tĩnh quốc.
Mặc kệ mục đích của ngươi khi tới đây là cái gì, đều mời ngươi biến đi.
Dựa vào tình cảm trước kia, ta thả ngươi rời đi!”Lần sau gặp lại, nàng nhất định sẽ không quên một kiếm mà Mạc Thiếu Khanh phải nhận đêm nay! Hắn đâm rất sâu.
Ngày khác, nàng sẽ đòi lại y như vậy!Nghĩ đến quân đội đang tập kết ở biên cảnh giữa Tây Nhạc quốc và Bắc Tĩnh quốc, trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút âm ngoan.Có lẽ, chỉ có như vậy, hắn mới có thể chân chính đoạt lại Tần Mộ Dao!Liếc mắt nhìn Tần Mộ Dao thật sâu một cái.
Cái liếc mắt kia, bao hàm rất nhiều cảm xúc ở bên trong.
Tần Mộ Dao lại lảng tránh ánh mắt hắn, tay ôm Mạc Thiếu Khanh không khỏi siết chặt thêm.Rất nhiều chuyện không cần cứ phải dây dưa!Bên tai vang lên giọng nói âm trầm của Tề Duệ.“Dao Nhi, chúng ta sẽ còn gặp lại!”Nói xong, thân hình chợt lóe, dùng khinh công, lướt qua tường viện, biến mất trong đêm tối.‘Gặp lại’ sao? Gặp lại cũng không thể thay đổi được sự thật nàng là thê tử của Mạc Thiếu Khanh.
Gặp lại, bọn họ chỉ có thể là quan hệ đối địch!Cuối cùng Tề Duệ cũng đã rời đi, Tần Mộ Dao nhẹ nhàng vuốt hai má tái nhợt của Mạc Thiếu Khanh.“Thiếu Khanh, Thiếu Khanh, chàng đừng ngủ, ta sẽ đi gọi đại phu, chàng nhất định phải chống đỡ.
Chàng hãy nhớ những lời chàng đã hứa hẹn với ta.
Hôm qua chúng ta mới đại hôn, sao chàng lại nhẫn tâm khiến ta lo lắng chứ?!”Từ từ Mạc Thiếu Khanh hơi hơi mở mắt ra, cố gắng gượng cười, nâng tay nhẹ vỗ về hai má Tần Mộ Dao.“Dao Nhi, đừng lo lắng cho ta, nhìn thấy… nhìn thấy nàng lo lắng, trái tim ta … đau lắm!”Cuối cùng thì nước mắt cũng chảy xuống từ khóe mắt Tần Mộ Dao.
Nàng ôm Mạc Thiếu Khanh càng chặt hơn.“Chàng sẽ không có việc gì! Phu quân của Tần Mộ Dao ta sẽ không yếu ớt như vậy!”Nàng đang an ủi mình, cũng là đang cổ vũ Mạc Thiếu Khanh.
Nàng không cho phép hắn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn!***Trong phòng.Mạc Thiếu Khanh nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền.
Từ sau khi hôn mê hắn vẫn chưa hề tỉnh lại.Tần Mộ Dao cho ngự y suốt đêm từ trong Hoàng cung chạy tới, xử lý xong vết thương của Mạc Thiếu Khanh.
Vết thương không hề nông, nhưng cũng may là không thương tổn đến chỗ yếu hại, chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng thì sẽ không có gì trở ngại!Ngự y nói thì lạnh nhạt như mây trôi, nhưng trong lòng Tần Mộ Dao thì vẫn lo lắng như trước.
Cả một đêm đều canh giữ ở bên cạnh Mạc Thiếu Khanh, đôi mắt vẫn chưa hề khép lại.Bàn tay vuốt ve nhè nhẹ lên hai má tái nhợt của Mạc Thiếu Khanh.Hôm qua vừa mới trải qua đêm động phòng hoa chúc, sao mới chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?Tề Duệ, nàng sớm đã biết lần này hắn đến là không có gì tốt đẹp.
Nàng nghĩ rằng hắn muốn đến để phá hư hôn lễ của nàng.
Nhưng không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy!Mạc lão gia, Mạc Nhị phu nhân và Mạc Thiếu Ngạn đi vào trong phòng.Tần Mộ Dao nhìn thấy bọn họ tiến vào, lên tiếng chào hỏi, rồi lại quay sự chú ý lại trên người Mạc Thiếu Khanh.“Ngươi xem xem, một ngày đại cát như vậy mà lại bị trọng thương như thế này.
Ta đã nói là không thể tổ chức đại hôn trước.
Cố tình không nghe lời nói của ta, hiện tại thì tốt rồi đấy!”Mạc Nhị phu nhân cất cao giọng nói, liếc xéo Mạc Thiếu Khanh, trong giọng nói mang theo một tia vui sướng khi thấy người ta gặp họa.Từ sau khi Mạc Thiếu Khanh kế thừa sản nghiệp Mạc gia, trở thành gia chủ Mạc gia tới nay, tuy rằng ở ngoài mặt bà không dám nói gì, nhưng vẫn canh cánh trong lòng.
Nhất là Mạc Thiếu Khanh này lại thú Tần Mộ Dao, trong lòng bà càng thêm cay đắng!Làm sao mà bà có thể nghĩ rằng thân phận của Tần Mộ Dao lại tôn quý như vậy, lại là Công chúa Bắc Tĩnh quốc.
Nhớ ngày đó, bà đã từng muốn nhi tử thân sinh Mạc Thiếu Ngạn của bà làm tiểu tế của Tần gia, nhưng không ngờ không tác hợp được, ngược lại còn để cho Mạc Thiếu Khanh chiếm được lợi thế.
Hiện tại Mạc Thiếu Khanh đã thành Phò mã của Bắc Tĩnh quốc.Chuyện này vẫn canh cánh trong lòng bà.Vừa rồi đi vào trong tiểu viện này, nhìn thấy cảnh sắc bên trong, cứ như thể một thế giới khác so với bên ngoài.
Bà vốn còn chưa thích ứng được với thời tiết giá lạnh của Bắc Tĩnh quốc, trong lòng càng thêm bất bình.Dựa vào cái gì mà tiểu viện của hai người bọn họ lại ấm áp như vậy, còn bà lại phải ở một nơi giá lạnh?Nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh nằm ở trên giường, trong lòng lập tức cảm thấy vui sướng không ít.Tần Mộ Dao nhíu mày, quay đầu, nhìn về phía Mạc Nhị phu nhân vừa lên tiếng, trong mắt xẹt qua một chút ngoan lịch.Ánh mắt sắc bén đó khiến Mạc Nhị phu nhân không khỏi ngẩn ra, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng lập tức lại ngẩng đầu, hếch cằm lên.Tuy rằng Tần Mộ Dao là Công chúa, nhưng không phải hiện tại nàng đã gả vào Mạc gia rồi sao? Bà là trưởng bối, còn sợ nàng ta sao chứ?Nhưng, ánh mắt của nàng ta cũng sắc bén nói không nên lời, sắc như gao găm, khiến sự bình tĩnh giả vờ của bà cũng không thể tiếp tục lâu được.“Thanh Lam, không được để người khác quấy rầy Phò mã.
Mời những người không có nhiệm vụ ra ngoài!”Tần Mộ Dao lạnh lùng nói, không nể mặt mũi Mạc Nhị phu nhân chút nào.Nàng lo lắng cho sự an nguy của Thiếu Khanh đã đủ mệt, cũng không có thời gian rảnh rỗi mà nghe bà ta nói nhăng nói cuội!“Vâng, Công chúa.”Thanh Lam đi đến bên cạnh Mạc Nhị phu nhân.“Nhị phu nhân, mời ra ngoài cùng nô tỳ.”Ngữ khí thản nhiên, nhưng thật ra có vài phần phong phạm của Tần Mộ Dao.“Ngươi…”Trên mặt Mạc Nhị phu nhân lập tức hết xanh lại trắng, nhìn Tần Mộ Dao.Tốt xấu gì bà cũng là trưởng bối, sao nàng ta có thể vô lễ như thế?Đảo mắt nhìn về phía Mạc lão gia bên cạnh.“Lão gia, người xem xem…”“Được rồi, nàng đi về trước đi! Nàng đã thăm Thiếu Khanh rồi.
Thiếu Ngạn, con cũng về cùng với mẫu thân của con đi!”Sắc mặt Mạc lão gia cũng trầm xuống.Sao ông lại không hiểu rõ Mạc Nhị phu nhân nghĩ cái gì kia chứ?Mạc Nhị phu nhân không biết nói gì nhìn Mạc lão gia, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hừ lạnh một tiếng, tiến lên kéo tay Mạc Thiếu Ngạn, không dám lườm Tần Mộ Dao, chỉ có thể hung hăng liếc mắt nhìn Thanh Lam một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.Trong phòng, chỉ còn lại có ba người, không khí trầm mặc.Trong mắt Mạc lão gia dâng lên một chút ưu tư.Từ khi Thiếu Khanh ở bên Tần Mộ Dao, dường như đã thường xuyên bị thương.
Lần trước thì bị bỏng, lần này thì bị đâm bị thương, lần tiếp theo sẽ thế nào đây? Còn có thể xảy ra tình huống gì, chẳng ai đoán trước được!Nhưng, đã qua nhiều năm như vậy, ông cũng hiểu rất rõ tính tình của Thiếu Khanh.
Có điều, nhìn hắn làm tất cả vì Tần Mộ Dao, ông có thể hiểu được, đối với Tần Mộ Dao, hắn thật sự không thể tự kềm chế!Trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ.Hai người đã đại hôn rồi, ông cũng không thể nói được gì nữa! Chỉ hy vọng hai người thật sự có thể sống hạnh phúc mà thôi.“Công chúa, người cũng đi nghỉ ngơi đi! Yên tâm, Thiếu Khanh sẽ không có việc gì!”Mạc lão gia thở dài một hơi.Cũng may Tần Mộ Dao có tình cảm với Thiếu Khanh, đây coi như là an ủi lớn nhất!Tần Mộ Dao không hề động đậy, chỉ nhìn Mạc Thiếu Khanh chằm chằm không chớp mắt.Nàng phải đợi hắn tỉnh lại.
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu được tâm tình của Thiếu Khanh khi canh giữ chờ đợi bên cạnh nàng.
Hóa ra là gian nan như vậy!Thấy Tần Mộ Dao không trả lời, cũng không có ý muốn nghỉ ngơi, Mạc lão gia cũng không lên tiếng nữa.
Cuối cùng liếc mắt nhìn hai người thật sâu một cái, lại thở dài trong lòng:Rõ ràng là đại hôn vui mừng, sao lại xảy ra chuyện như thế này kia chứ?Thanh Lam bưng bát thuốc mà ngự y kê đơn vừa sắc xong vào trong phòng, đồng thời chuẩn bị một ít điểm tâm để Tần Mộ Dao ăn.Tần Mộ Dao chỉ tiếp nhận chén thuốc, dùng miệng mớm cho Mạc Thiếu Khanh uống hết.
Nàng nghĩ lần trước cũng giống thế này, lúc nàng mớm thuốc cho hắn, hắn đã tỉnh lại, khiến nàng vui mừng ngạc nhiên.Nhưng lần này lại không như vậy.Mắt Mạc Thiếu Khanh vẫn nhắm chặt mà không có dấu hiệu tỉnh lại.Nhẹ vỗ về hai má Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao thì thào mở miệng:“Thiếu Khanh, sao chàng lại ham ngủ như vậy? Ngủ lâu như vậy, cũng nên tỉnh đi thôi!”Mặt trời đã sắp lặn, tuyết bên ngoài đã rơi lả tả cả một ngày.
Tuy rằng trong tiểu viện ấm áp như xuân, nhưng không có Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy rằng mặc dù có ở nơi nhân gian tiên cảnh thì cũng không có ý nghĩa gì!Không biết bắt đầu từ khi nào, trong tiểu viện vang lên một khúc nhạc động lòng người.
Chính là khúc nhạc đã vang lên trong tối đại hôn, hầu như cả một đêm không hề ngừng lại…***Mạc Thiếu Khanh muốn mở mắt ra, lại không thể làm được, bên tai hắn không ngừng truyền đến khúc nhạc ‘nắm tay nhau’.
Hắn biết là Dao Nhi dùng lá cây thổi.
Hắn có thể nghe ra sự lo lắng của nàng, hắn liều mạng muốn tỉnh lại, nhưng giống như là có cái gì đó trói buộc hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích được.Khúc nhạc vang thật lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh lập tức cảm thấy hụt hẫng, như là mất đi cái gì đó.
Mạc Thiếu Khanh dường như huy động khí lực toàn thân, cố gắng phá tan tầng giam cầm.Mạc Thiếu Khanh mở mắt ra, đập vào mắt là ánh sáng lấp lánh, ánh sáng của dạ minh châu khiến Mạc Thiếu Khanh nhíu nhíu mày.Đang là buổi tối sao?Ánh mắt dừng ở bóng dáng người đang tỳ trên mép ghế, lông mày lại càng nhăn chặt.Sao Dao Nhi lại ngủ như vậy chứ?Trong mắt xẹt qua một chút thương tiếc, thân thể vừa động, muốn bế Tần Mộ Dao lên giường, nhưng không cẩn thận lại chạm tới vết thương trên lưng, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.Cố nén đau đớn trên người, đứng dậy xuống giường, ôm lấy Tần Mộ Dao, đặt lên trên giường.
Động tác mềm nhẹ giống như là sợ làm xây xước bảo bối, rồi mình cũng nằm xuống bên cạnh nàng, vén sợi tóc trên mặt nàng.Trong ánh sáng của dạ minh châu, Mạc Thiếu Khanh ngắm nhìn cả thiên hạ trong lòng mình.Trong khoảng thời gian hắn mê man này, nàng đã gầy đi rồi!“Dao Nhi…”Mạc Thiếu Khanh thì thầm khẽ gọi ra tiếng.
Nhớ tới lời Tần Mộ Dao nói tối hôm đó, khóe miệng dâng lên một chút ý cười.“Đứa ngốc, đã hứa sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng, sao ta có thể để cho mình rời đi được, hơn nữa…”Hơn nữa bọn họ mới thành thân, mới vừa được hưởng cảm giác tốt đẹp của nàng, sao có thể dễ dàng buông tay được chứ?Ánh mắt dừng ở trên đôi môi nàng, ánh mắt phút chốc trở nên thâm thúy, kìm lòng không nổi mà cúi người hôn lên, lại chỉ nhẹ nhàng chạm khẽ, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Dao Nhi.Trong lòng xẹt qua một tia chua xót, vòng tay ôm nàng lại càng thêm chặt, để cho toàn bộ thân thể nàng nằm ở trong lòng hắn.Sáng sớm hôm sau, lúc Tần Mộ Dao tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở trên giường.
Một đôi cánh tay sắt đang ôm nàng rất chặt, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, lập tức trên mặt dâng lên một chút tươi cười.Nàng biết Thiếu Khanh đã tỉnh lại!Giờ này khắc này, nàng muốn xoay người để nhìn hắn, nhưng lại lo lắng động tác của mình sẽ động đến vết thương của Mạc Thiếu Khanh, vì thế chỉ có thể im lặng nằm ở trong lòng hắn, chờ đợi hắn tỉnh lại.Ánh sáng dịu dàng của trời vào đông chiếu qua cửa sổ, tạo ra một vầng sáng hạnh phúc trên khuôn mặt hai người đang nằm trên giường.Đột nhiên, Tần Mộ Dao cảm giác được tiếng hít thở bên tai có biến hóa, từng bước từng bước tinh tế hôn lên cổ mình, lập tức dẫn đến cảm giác tê dại, truyền khắp toàn thân nàng.“Thiếu Khanh… Đừng náo loạn! Thương thế của chàng…”Tần Mộ Dao nhẹ nhàng trốn tránh.Nam nhân này không biết trên người mình có thương tích sao?“Vết thương nhỏ ấy, không có chuyện gì!”Mạc Thiếu Khanh lơ đễnh nói, vẫn không dừng động tác trên miệng.Hình như mình đã bị thiệt thòi, ngủ lâu như vậy, phí mất thời gian ở bên Dao Nhi.Không có chuyện gì? Đã mê man lâu như vậy, lại còn không có chuyện gì! Tuy rằng không thương tổn đến những nơi yếu hại, nhưng vết thương lại rất sâu, nếu để hắn tiếp tục hôn nữa, miệng vết thương nứt ra rồi thì phải làm sao đây?Nghĩ đến đây, Tần Mộ Dao đột nhiên trở nên nghiêm túc, đẩy đôi tay trước ngực mình ra.Tần Mộ Dao vén chăn lên, nhảy xuống giường, y phục trên người đã bị hỗn độn.Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút mất mát, nhìn Tần Mộ Dao đứng ở bên giường, y phục nửa kín nửa hở, làm cho người ta mơ màng biết mấy.Tần Mộ Dao hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, sửa sang lại y phục, dứt khoát đi đến một bên, lấy băng gạc sạch và thuốc mà ngự y để lại.“Cởi y phục ra, bôi thuốc!”Mạc Thiếu Khanh giật mình, nhưng chỉ trong chốc lát, trong mắt hắn xẹt qua một chút giảo hoạt.“Ta không động đậy được… tê… đau!”Đỉnh mày tuấn lãng nhíu chặt thành một đường, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Mộ Dao.
Nhìn thấy trên mặt nàng hiện lên tia thương tiếc và lo lắng, trong lòng lập tức xẹt qua một chút đắc ý.Thông minh như Tần Mộ Dao, sao có thể không nhìn ra hắn đang cố ý nói ngoa chứ? Nhưng cũng không nhẫn tâm vạch trần, đi đến bên người hắn, đặt thuốc sang một bên, cởi áσ ɭóŧ màu trắng trên người hắn, lộ ra vầng ngực rắn chắc được quấn chặt bằng băng gạc.Vừa nhìn thấy trên băng gạc có màu máu đỏ tươi, ánh mắt đột nhiên căng thẳng, ngón tay vô thức đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào bên cạnh vết thương.Chắc chắn là rất đau đi! Chảy nhiều máu như vậy!“Thiếu Khanh…”“Ừm?”“Về sau không có sự cho phép của ta, chàng không được để mình bị thương! Cho dù là vì ta cũng không được!”Trong giọng nói của Tần Mộ Dao lộ ra vẻ bá đạo.Nàng không muốn lại phải chịu đựng sự đau lòng và lo lắng như tối hôm đó, nhưng nam nhân này luôn là một người sẵn sàng trả giá vì nàng, cái gì cũng có thể hy sinh.“Được!”Mạc Thiếu Khanh nheo mắt, kiên định trả lời.Nhưng trong lòng hắn lại biết rõ, chỉ cần Dao Nhi gặp nguy hiểm, hắn vẫn sẽ quên mình để bảo vệ nàng như trước.
Dường như đó đã trở thành bản năng!Nhớ tới hành động chắn kiếm thay mình của Dao Nhi tối hôm đó, trong lòng lại ngẩn ra.
Cảm xúc mâu thuẫn khống chế suy nghĩ của hắn.
Hắn hưng phấn vì được Dao Nhi coi trọng, nhưng đồng thời lại ảo não vì đã khiến Dao Nhi tự đặt mình vào trong nguy hiểm.“Dao Nhi…”“Ừm?”“Về sau không có sự cho phép của ta, nàng cũng không thể để bản thân rơi vào nguy hiểm! Ta là nam nhân, là phu quân của nàng, hết thảy có ta ở đây, biết không?”Mạc Thiếu Khanh giữ chặt bàn tay kia của Tần Mộ Dao, kiên định nói.Tần Mộ Dao giật mình, khóe miệng giương lên một chút ý cười.“Được!”Nàng sẽ không để cho nguy hiểm tiếp cận nàng, đồng thời cũng không cho phép bất cứ nguy hiểm gì tiếp cận Mạc Thiếu Khanh!Từ nay về sau, bọn họ là một!Bôi thuốc cho Mạc Thiếu Khanh xong, thật vất vả quấn lại băng vải quanh người hắn.
Toàn bộ quá trình đều tránh để không va chạm vào thân thể Mạc Thiếu Khanh.
Mỗi một lần đụng vào, đều khiến Tần Mộ Dao mặt đỏ tim đập.Trong đầu hiện ra hình ảnh kí©Ꮒ ŧìиᏂ của hai người trong đêm tân hôn, má Tần Mộ Dao đỏ bừng, nóng rát như là bị lửa đốt.
Phản ứng như vậy khiến nàng hơi hơi nhíu mi.Từ khi nào thì da mặt của nàng lại trở nên mỏng như vậy chứ?Thầm oán nhìn khuôn ngực trần của Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao không khỏi khẽ nhíu mày.Nam nhân này không có việc gì mà lại luyện được dáng người đẹp như vậy làm gì chứ?Nhưng, đang bần thần cho nên nàng không ngờ mình lại nói những điều đang suy nghĩ thành lời, truyền vào tai Mạc Thiếu Khanh.
Mạc Thiếu Khanh không khỏi cười khẽ.Xem ra thê tử yêu quý của hắn đang chê dáng người hắn đẹp quá kia kìa! Liệu hắn có nên thay đổi hình thể một chút để được thê tử yêu thích không đây?Vươn tay kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng, bất chấp vết thương trên người truyền ra đau đớn, lại một lần nữa hôn lên đôi môi mê người của Tần Mộ Dao.Hắn phát hiện, Tần Mộ Dao giống như là một viên độc dược, khiến hắn càng lún càng sâu, không thể tự kềm chế!Trong phòng, Mạc Thiếu Khanh giống như một hài tử vớ được món đồ chơi yêu thích không chịu buông tay, tận hết sức lực quấn quít lấy Tần Mộ Dao.
Mà Tần Mộ Dao thì lại đang lo lắng đến vết thương trên người Mạc Thiếu Khanh, không ngừng tránh né.
Tiếng vui đùa ầm ĩ từ trong phòng truyền ra, vô tình còn kèm những tiếng rêи ɾỉ ái muội…“Công chúa, bên ngoài có khách nhân cầu kiến!”Ngoài cửa vang lên giọng nói của Thanh Lam.Trên tay nàng đang bưng bữa sáng vừa chuẩn bị cho Tần Mộ Dao.
Nghĩ rằng đã một ngày một đêm Công chúa chưa ăn gì cả, trong lòng không khỏi thở dài.
Nếu cứ như vậy, nói không chừng đến lúc Phò mã tỉnh lại thì Công chúa sẽ mệt quá mà ngã.“Không tiếp!”Tần Mộ Dao thản nhiên phun ra hai chữ, hất bàn tay không an phận của Mạc Thiếu Khanh ra.Dường như nàng bắt đầu hưởng thụ sự chơi đùa cùng hắn, cho nên, kể cả thiên hoàng lão tử cầu kiến, nàng cũng không để ý tới!“Công chúa, nhưng…”Thanh Lam khẽ nhíu mày.Hai khách nhân kia đã đi đến bên ngoài tiểu viện.Tai nàng kề sát cánh cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng cười của Tần Mộ Dao ở bên trong, còn kèm theo một giọng nam nhân, trong lòng ngẩn ra, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.Thì ra là thế!Nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thanh Lam nhìn bữa sáng trong tay.Đây chỉ là phần ăn của một người, xem ra nàng cần phải đi chuẩn bị