CHƯƠNG 19: SÁT MIÊU
Editor: Luna Huang
Tam gia đoán không sai, lúc này Mộ Dung Tuyết chỉ có thể ngây ngô ở Khiếu vương phủ, cường đại thế lực của mình, thành lập uy tín của mình.
Nhưng, muốn ngây ngô dễ, phản chính tam gia chắc chắn sẽ không đuổi nàng ra khỏi nhà. Cường đại bản thân hơn, thành lập uy tín, vậy khó khăn.
Nên như thế nào chỗ đứng ở chỗ này, có thể quét dọn phản cảm của tam gia đối với mình?
Càng nghĩ nàng mới quyết định đến cung thỉnh an hoàng hậu, tuy rằng không nói gì, nhưng cử động của nàng đã nói cho hoàng hậu, bản thân muốn chứng minh cái gì?
Mà, nàng mất đi trí nhớ lúc trước của Mộ Dung Tuyết, hiện tại biết đại thể đều là tiểu Cẩm tự nói với mình. Như vậy, lúc đó Tử Huân chết, nàng càng không có ấn tượng. Nhưng, trực giác nói cho nàng biết, Tử Huân chết không phải chỉ tranh giành tình nhân đơn giản như vậy.
Bởi vì tiểu Cẩm từng nói cho nàng biết, trước một ngày thành thân Mộ Dung Tuyết đến vương phủ tìm Tử Huân, lúc đó thấy Tử Huân quỷ quỷ túy túy vào ngày thứ hai thành thân động phòng, các nàng đi theo Tử Huân đợi vừa vặn. Không chỉ có như vậy, Tử Huân còn biết võ công, tiểu Cẩm đi vào đã bị đánh ngất, chờ sau khi tiểu Cẩm tỉnh lại, phát hiện mình cầm kỳ lân kiếm giết chết Tử Huân. Không bao lâu tam gia chạy tới.
Truyền thuyết kỳ lân kiếm từng là lúc tứ quốc còn chưa phân, là bội kiếm của hoàng đế Hoa Không Kiến. Lúc đầu quốc sư tính ra quốc chi rung chuyển, vì tránh cho quốc khố bị đoạt khoảng không, hắn mang tất cả bảo bối trong quốc khố đều giấu đi, vẽ xuất địa đồ, đem địa đồ giấu ở trong kiếm. Loạn quân tiến công, Hoa Không Kiến tự sát, kỳ lân kiếm thất tung.
Trằn trọc thiên niên, nàng cũng không vì sao thanh kiếm này đến Mộ Dung gia, hoàn thành đồ cưới của Mộ Dung Tuyết. Trước đây thời gian làm sát thủ, nàng nghe nói rất nhiều tin đồn hữu quan kỳ lân kiếm, Tử Huân chính là đi trộm kiếm, bị Mộ Dung Tuyết đã biết bí mật gì, Tử Huân vốn định diệt khẩu, không nghĩ không địch lại Mộ Dung Tuyết mới mất tính mạng.
Đúng!
Nhất định là như vậy.
Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng cũng suy nghĩ xong, nắn bóp lá cây trong tay, nhìn một chút hoa cỏ héo rũ trong viện, dưới hoàn cảnh như vậy, sợ rằng tâm tình của cũng vô pháp tốt.
“Tiểu Cẩm!” Nàng lớn tiếng kêu một tiếng.
Viện tử cư nhiên không đãng còn kém có thể nghe được tiếng vang, mà, lúc này tiểu Cẩm đang ở sương phòng cuối cùng sửa sang lại, mấy ngày nay Mộ Dung Tuyết đều ở tại nơi này.
Nghe được thanh âm của chủ tử, tiểu Cẩm đáp lời, tiểu bào ra tới cửa bên người chủ tử: “Chủ tử có gì phân phó?”
“Đi tìm Lương thúc tìm mấy hạ nhân qua đây cho bổn cung, bổn cung muốn chỉnh đốn cái địa phương quỷ quái này.” Mộ Dung Tuyết mỗi chữ mỗi câu phân phó, khẩu khí nghe mang theo vài phần phẫn nộ.
Tiểu Cẩm biết chủ tử biệt khuất mấy ngày nay, cũng không dám hỏi nhiều, nghe được phân phó liền hướng viện môn chạy. Nhưng, còn chưa chờ nàng xuất môn, lại Lương thúc mang theo một đám hạ nhân đã đi tới.
Không bao lâu, Lương thúc mang theo hạ nhân đi tới viện môn, nhìn tiểu Cẩm muốn đi ra ngoài liền hỏi một câu: “Tiểu Cẩm này là muốn đi đâu a?”
Tiểu Cẩm tiến lên hai bước khom người hồi lời: “Chủ tử vừa nói để nô tỳ đi tìm người, muốn mời người phái hạ nhân qua tới bên này hỗ trợ thu thập viện tử.”
Ha hả…
Lương thúc cười cười, quay đầu lại phân phó đám người theo tới: “Nghe rõ, còn không thu thập viện tử cho chủ tử các ngươi.”
“Vâng!” Đám người nghe được phân phó của Lương thúc, đều viện tử, đi trước thỉnh an Mộ Dung Tuyết đứng ở vườn hoa đờ ra.
Mộ Dung Tuyết đối với Lương thúc đến cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, nhìn những hạ nhân này vào viện tử, cũng nhìn hiểu ý tứ của Lương thúc, vẻ mặt vui vẻ nghênh đón: “Nguyên lai là Lương thúc tới.”
Không biết vì sao Lương thúc tuy rằng không nói nhiều, nhưng mỗi lần thấy hắn, để nàng cảm thấy thập phần thân thiết. Nghe tiểu Cẩm nói, nhiều lần đều là Lương thúc cho người đưa thức ăn đồ uống đến cho các nàng, nàng đối với Lương thúc trong lòng còn có mấy phần cảm kích, càng cực kỳ tôn trọng.
“Thỉnh an nương nương!” Lương thúc cung cung kính kính chắp tay.
“Để Lương thúc phí tâm.” Mộ Dung Tuyết vẻ mặt mỉm cười, nghĩ không ra cùng bản thân thần giao cách cảm lại là một trưởng bối.
Lương thúc đang muốn mở miệng nói, đột nhiên từ trên lướt phòng lương lướt qua một thân ảnh màu trắng, thân hình mập mạp linh mẫn từ phòng lương nhảy xuống, bất thiên bất ỷ rơi vào trên vai của Lương thúc.
“Tiểu Bạch mau xuống đây!” Mộ Dung Tuyết lo lắng, Tiểu Bạch sẽ làm Lương thúc bị thương, bình thường tiểu Cẩm tới gần nó, nó cũng sẽ tràn ngập địch ý gầm nhẹ vài tiếng, huống chi là Lương thúc.
Nhiên, chuyện kỳ quái xảy ra, Tiểu Bạch không chỉ có không phát sinh tiếng hô đối với Lương thúc, trái lại thân mật liếm mặt của Lương thúc, chọc cho Lương thúc cười ha ha.
“Mèo này nhìn qua rất thích ta.” Lương thúc trơn truột bạch mao nhu thuận trơn truột, lại thuận thuận đuôi to xinh đẹp.
“Đúng vậy! Nó rất ít để người xa lạ thân cận.” Mộ Dung Tuyết thuận miệng nói rằng.
Tiểu Bạch đều là sinh ra vật tiến, làm sao sẽ?
Nghi hoặc ở trong lòng xoay quanhm Mộ Dung Tuyết đi về phía trước vài bước sờ sờ bạch maom hít một hơi thật sâum ngửi được mùi đàn hương nồng nặc trên người Lương thúc truyền đến.
Không phải là hắn!
Trên thân người đí tán phát mùi dược thảo, loại đàn hương này tuy rằng mang theo mùi hoa, nhưng cùng thảo dược hoàn toàn bất đồng.
Nhiên, Mộ Dung Tuyết tìm tòi nghiên cứu trên người trên người Lương thúc là lúc, Lương thúc cũng đã nhận ra. Vẫn duy trì bình tĩnh cười, hắn tiếp tục chơi cùng mèo con.
“Linh nhi, Chiêu nhi, tiểu Cổ, Đông tử còn không mau một chút gặp qua nương nương!” Lương thúc lấy Tiểu Bạch từ trên vai xuống, ôm vào trong ngực vuốt ve bộ lông của nó, hướng về phía mấy hạ nhân cách đó không xa thét.
“Thỉnh an nương nương!” Bốn hạ nhân chạy tới, đồng thời thỉnh an Mộ Dung Tuyết.
“Đứng lên! Đứng lên! Bổn cung bên này không có quy củ nhiều như vậy, có cái gì không biết vấn tiểu Cẩm là được.” Mộ Dung Tuyết hướng tiểu Cẩm nháy mắt, tiểu Cẩm qua đây cao hứng mang người qua một bên.
“Bốn người này sau này lưu lại hầu hạ