CHƯƠNG 33: GIAN KẾ CỦA MỘT SỐ NGƯỜI
Editor: Luna Huang
Vẫn bị phát hiện, Mộ Dung Tuyết không có lựa chọn nào khác đứng lên, nhìn về phía tam gia bên trong, trên mặt tam gia mang cười, cái loại cười này làm cho không người nào có thể phỏng đoán, thấy nàng hoảng hốt, lại có chút chột dạ cúi đầu.
“Tiến đến!” Tam gia quát một tiếng, cầm lấy trà trên bàn uống một ngụm.
Chỉ chốc lát, Mộ Dung Tuyết vòng quanh viện tử đi vào phòng, tiến lên hạ thấp người hành lễ với tam gia: “Thần thiếp thỉnh an tam gia!”
“Đều nghe được, còn muốn trang cái gì cũng không biết?” Tam gia lại uống trà, cặp phượng mâu kia hữu thần nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết đang rũ đầu xuống.
Giấu diếm, đó là không có khả năng, Mộ Dung Tuyết có thể làm chính là giả ngây giả dại. Ngẩng đầu, trấn định nhìn về phía tam gia, nàng nhạt như gió mát nói rằng: “Tam gia lời này của người thần thiếp không rõ.”
“Không rõ cái gì? Bổn vương không tin ngươi không biết lang tử lang.” Tam gia thấy Mộ Dung Tuyết nhất phó chưa thấy quan tài không rơi lệ, mới vừa rồi còn là ánh mắt xem kịch vui, lúc này dần dần dâng lên tức giận.
Đối diện, cảm thụ được phẫn nộ trong mắt hắn, Mộ Dung Tuyết như trước bất khuất, chuyện đương nhiên hồi lời: “Tam gia lẽ nào đã quên, việc này là hôm qua người nói cho thần thiếp.”
Khá lắm nữ nhân thông minh, bản thân lại bị nhiễu về.
Tam gia nhướng mi một cái, nữ nhân thông minh từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, hôm nay sợ rằng đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không thừa nhận biết việc tử lang.
Vẫy vẫy tay, nàng đã đi tới, hắn một tau kéo nàng vào trong lòng, tựa đầu lên trên vai nàng ôn nhu hỏi: “Mộ Dung Cuồng mang ngươi gả cho Khiếu vương ta rốt cuộc là mục đích gì?”
Mộ Dung Tuyết sửng sốt, thân thể cứng đờ. Không dám quay đầu lại nhìn tam gia, chỉ có thể dùng cười để che giấu chột dạ.
Nghe được tiếng cười của nàng, tam gia quay đầu nàng lại. Nghiên đầu, dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn nàng, nửa ngày hắn lại hỏi cùng một vấn đề: “Mộ Dung Cuồng mang ngươi gả cho Khiếu vương ta rốt cuộc là mục đích gì?”
“Vương gia, nếu như người cảm thấy cha mang thần thiếp gả đến phủ có mục đich, người vì sao không trực tiếp nói cho hoàng thượng, để hoàng thượng chớ hạ đạo thánh chỉ này?” Mộ Dung Tuyết biết vô pháp trốn tránh, chỉ có thể đem mục tiêu chuyển hướng Hoàng thượng, xem nam nhân này có thể thế nào?
Hừ!
Hừ lạnh, cũng mang theo cười lạnh, tam gia nhẹ nhàng mà vuốt ve mặt của Mộ Dung Tuyết, nữ nhân thông minh như vậy nếu như không phải là địch nhân, sẽ là một trợ thủ tốt.
“Gia, cười cái gì?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
“Cười ngươi thông minh, so với gia tưởng tượng còn thông minh hơn.” Tam gia khen nàng, cúi người xuống một cái hôn cuồng liệt vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Bỗng nhiên kéo tới một cái hôn để Mộ Dung Tuyết thở không nổi, dùng sức thúc ngực của tam gia, lại trong lúc vô tình vén lên dục vọng của hắn.
Chỉ tiếc, dục vọng này vừa dấy lên, bị tiếng bước chân của tới gần cắt đứt. Buông Mộ Dung Tuyết ra, tam gia nhìn nàng một cái, nàng minh bạch đứng lên, trốn sau mành ẩn nấp bản thân cho kỹ.
Không bao lâu, Văn Mặc xuất hiện lần nữa ở đường nhìn của tam gia, vào cửa thấy tam gia hướng hắn nháy mắt ra dấu, hắn minh bạch đi tới hành lễ nói: “Tam gia, trong cung truyền đến tin tức, hoàng thượng bên kia đã đã biết việc tử lang, sợ rằng hôm nay lâm triều…”
Chủ tớ nhiều năm ăn ý như vậy để Văn Mặc không cần nói xong câu nói kế tiếp, tam gia đoán được bên dưới. Tỉ mỉ suy nghĩ sự tình một chút, hắn trán không triển đứng lên, mại khai đi nhanh ra gian nhà đi đến phương hướng ngọa thất của Nho viện.
Nghe được tiếng bước chân của hai người rời đi, Mộ Dung Tuyết từ sau mành đi ra. Đi tới cửa, nhìn bóng lưng của tam gia dần dần biến mất, mâu quang nàng lóe ra thống hận quang.
Không bao lâu, nàng đi ra viện tử, trở lại ngọa thất của Mộng viên. Đóng cửa phòng, đang muốn xoay người cảm giác được trong phòng có người, đầu mày nàng căng thẳng, chậm rãi xoay người: “Ra đi!”
Trong mành ở phòng, nam nhân vén mành lên từ buồng trong đi ra. Hé ra mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Tuyết, để cho nàng giật mình lo lắng tiến ra đón: “Ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Nếu không đến, ngươi lại chọc giận cha.” Mộ Dung Thanh Phong nhìn về phía muội muội khuôn mặt u sầu, đầu mày mình cũng đều tụ lên.
Nghe lời này, Mộ Dung Tuyết không biết rõ lắc đầu. Nhớ tới sáng hôm qua giúp cha một tay, còn có thể làm chuyện gì để cha nổi giận?
Mộ Dung Thanh Phong cũng cầm không được tính tình của cha, tính tình của cha rất táo bạo, đặc biệt hai năm qua, quý phủ thỉnh thoảng chết một hai hạ nhân, vậy cũng là chuyện rất bình thường. Hắn duy nhất biết đến là cha đang luyện một môn tuyệt học giang hồ, nhưng đến tên của môn công phu này cha cũng không cho biết.
Mộ Dung Tuyết đi tới trước bàn rót một ly trà hai tay dâng cho Mộ Dung Thanh Phong, Mộ Dung Thanh Phong uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phía phương hướng cửa: “Tiểu Cẩm nha đầu kia gần đây có đúng hay không ngày qua quá tốt, đến có người tiến đến cũng không biết?”
Đại ca vừa nói như vậy, Mộ Dung Tuyết mới ý thức tới không đúng chỗ kính. Công phu của Tiểu Cẩm tuy rằng thua bản thân, nhưng tuyệt không hiện tại ngủ được chìm như vậy, trừ phi…
Đối diện, hai người phân biệt từ trước cửa sổ cùng chính môn đi ra ngoài, trực tiếp đi gian phòng tiểu Cẩm ở. Đẩy cửa mà vào, một mê hương nồng nặc kéo tới. Mộ Dung Tuyết lập tức thối ra ngoài cửa, Mộ Dung Thanh Phong từ trong lòng lấy ra một bình sứ, từ bình sứ đổ ra hai đan dược, ném một viên cho Mộ Dung Tuyết, mình cũng nuốt vào một viên, mới vào phòng.
Trên giường, tiểu Cẩm ngủ say, căn bản là không có cảm giác được có người đi vào. Vén mành lên, thấy tiểu Cẩm trạng thái bực này, Mộ Dung Thanh Phong giận dữ, lấp viên thuốc tiến trong miệng tiểu Cẩm, hai tát tai vào trên mặt nàng.
Ba ba!
Hai cái tát tai hạ xuống, tiểu Cẩm giật mình tỉnh giấc mở mắt. Thấy chủ tử cùng thiếu gia đứng ở bên giường, biết chắc phạm sai lầm, đứng lên quỳ ở trên giường hướng hai người liên tục dập đầu: “Chủ tử, thiếu gia thứ tội! Không biết thiếu gia giá lâm, nô tỳ đáng chết!”
Ba!
(Luna: Tiểu Cẩm nhà ta thật tội T_T