CHƯƠNG 37: KHÔNG NÊN XEM THỨ KHÔNG NÊN XEM
Editor: Luna Huang
Mộ Dung Cuồng thế nào cũng sẽ không nghĩ tới tam gia sảng khoái đáp ứng như vậy? Phản ứng như thế, ngược lại làm cho hắn có chút hối hận vô cùng nóng ruột. Tỉ mỉ vừa nghĩ, việc này nếu như ra bất luận cái sai lầm gì, đến lúc đó trước mặt hoàng thượng chịu tiếng xấu thay cho người khác người nọ là bản thân?
Nếu như, việc này để hoàng hậu cùng thái tử biết, có thể hay không cho là mình đã đứng ở bên phía tam gia?
Đây…
Làm khó nhíu chặt đầu mày, sốt ruột ngược lại tiến vào bẩy rập của tiểu quỷ này.
“Tướng gia có đúng hay không còn có chỗ nào làm khó?” Tam gia được tiện nghi còn cố ý khoe mẽ, hắn hiểu rất rõ tên địch nhân này, đối với loại người sĩ diện khổ thân này, vào lúc này sẽ không đưa ra bất kỳ điều kiện gì.
Quả thế, Mộ Dung Cuồng lời ra đến khóe miệng theo cười của tam gia mà nghẹn ngào nuốt vào trong. Cười mà qua, hắn cầm lấy ly nhấp một ngụm trà, phân phó quản gia chờ ở ngoài cửa chuẩn bị ngọ thiện. Sau khi phân phó xong, hắn mang theo tam gia đi hậu viện ngắm hoa.
Ngoài tường, Mộ Dung Thanh Phong đem tất cả nghe vào tai, trên mặt như đặt lên băng sương, dựa vào tường trợt rơi trên mặt đất. Hắn rốt cuộc minh bạch, minh bạch Mộ Dung Đồ vì sao bị thương thành như vậy, quả nhiên là cha muốn chạm thứ không nên chạm. Xem ra, cha đã bắt đầu thực thi kế hoạch đáng sợ kia, mà muội muội chung có một ngày sẽ trở thành vật hi sinh lớn nhất.
Không!
Tuyệt không thể để cho cha thương tổn muội muội, tuyệt đối không thể!
Mắt thống khổ nhắm lại rồi mở ra, hắn dùng sức nắm chặt quả đấm của ở giữa không trung nhẹ nhàng hạ xuống. Đỡ tường đứng lên, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, đùi đẹp to lớn của hắn mại bước ra ngoài.
…
Khiếu vương phủ, Mộng viên.
Sau giờ ngọ ánh dương quang ấm áp chiếu vào bầu trời viện tử, trong buội hoa, một thân ảnh màu trắng chính lười biếng chợp mắt. Thỉnh thoảng cuộn cuộn thân thể mập mạp, cái đuôi thật dài của nó run lên, cặp mặt lục sắc xinh đẹp kia thủy chung không có mở.
Lúc này, bọn hạ nhân bận rộn xử lý hoa trong viện. Tới nơi này một đoạn thời gian, bọn họ cũng đều biết tính tình của Tiểu Bạch rất quái lạ, ngoại trừ chủ tử ra ai cũng không cho phép tới gần, nên bọn họ đều rất thức thời, thấy Tiểu Bạch ngủ ở chỗ nào, ai cũng không đến quấy rối. Kéo xong hoa, quét viện tử quét sạch sẽ. Tiểu Cẩm đã phân phó, căn phòng của chủ tử không được bất luận kẻ nào đi vào, nên bọn họ cũng sẽ không thao phần tâm này. Làm xong chuyện nên làm, bọn hạ nhân nhân dịp chủ tử không ở, cũng đều trộm lúc rỗi rãnh làm chuyện của mình.
Tiểu Bạch còn ngủ chỗ đó, lúc bọn hạ nhân rời đi, nó tựa hồ ngủ càng say, liên tục xoay người mấy người lăn sang đám hoa nhỏ hai bên, lá cây chạm đến mũi nó, để liên tục nhảy mũi mấy cái.
Trong lúc bất chợt, nó giật giật cái lỗ tai, mắt cũng mở, tròng mắt quay tròn chuyển động, hai ba cái nhó nhảy lên cây, theo cành cây trốn vào trong đám lá.
Viện môn, thân ảnh quen thuộc ánh vào trong đôi mắt của Tiểu Bạch, người nọ nhìn đông ngó tây một phen, nhanh chóng chạy vào viện tử, đi tới gian phòng Mộ Dung Tuyết. Lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong, xác định bên trong không ai, nàng đẩy cửa mà vào.
Gian nhà sớm đã được chỉnh lý sạch sẽ, trên bàn bày đặt ấm trà cùng mấy cái ly, trên mặt đất một tầng bất nhiễm. Nàng quét mắt phía ngoài gian nhà, tựa hồ không thấy được vật có giá trị, đó là vén mành lên đi vào bên trong.
Trên giường, chăn xếp chỉnh tề, trên bàn trang điểm vẫn còn dư lại đồ trang sức lúc sáng dùng chưa kịp cho bào ngăn kéo, lóng lánh chói mắt. Nhưng, người đến chỉ là nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt rơi vào kỳ lân kiếm trên tường.
(Luna: Ta đoán là Hương Nhứ, trong ba cô nương chỉ có Hương Nhứ là che giấu tâm tư tốt nhất và đặc biệt có hứng thú với kỳ lân kiếm)
Vật trân quý như vậy, Mộ Dung Tuyết cư nhiên không lo lắng bị người đánh cắp?
Trong lòng người đến suy nghĩ, ánh mắt tham lam thúc đẩy bước chân của nàng càng bước càng gần, tay không tự chủ được đưa ra ngoài. Sờ trên vỏ kỳ lân kiếm. Một lạnh lẽo kéo tới, nhanh chóng đánh úp về phía lồng ngực của nàng.
Bỗng nhiên nàng rụt tay lại, cau mày nhìn chằm chằm kỳ lân kiếm. Hồi lâu, nàng hít một hơi thật sâu lần thứ hai đưa tay xoa kỳ lân kiếm.
Meo meo….
Một tiếng mèo kêu lười biếng tiếng vang lên, sợ đến tay vừa chạm vào chuôi kiếm lần thứ hai rụt trở về, tâm kinh đảm chiến quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Mèo thối chết tiệt!” Trong miệng một tiếng thoá mạ, nàng từ trong tay áo bay ra một cái ám khí hướng Tiểu Bạch đứng ở trên cửa sổ phóng.
Rầm!
Tiểu Bạch xoay người ngã nhào ra ngoài cửa sổ, nó nó không có bị ám khí bắn trúng. Ngẩng đầu, trát cặp mắt xinh đẹp kia, nó cũng không nhảy vào nữa. Mà là cắn ám khí nhảy lên phòng lương, đem ám khí giấu ở dưới một mái ngói, mới nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống đất, ánh mắt màu hổ phách của nó nhìn chằm chằm cử động bên trong.
Người đến vừa bị Tiểu Bạch dọa sợ ánh mắt lần thứ hai trở lại trên thân kỳ lân kiếm, chỉ thấy nàng đi về phía trước vài bước, chưa từ bỏ ý định đưa tay lấy thanh kiếm xuống. Lật xem chuôi kiếm tinh xảo, lòng tham của nàng càng thêm lợi hại, đó là cố sức rút kiếm ra khỏi vỏ.
Bảo kiếm rời vỏ, kim quang mãnh liệt hầu như để cho nàng không mở mắt ra được, đáng sợ hơn nhiệt lượng đột nhiên tới, nóng hổi để cho nàng lập tức buông lỏng tay ra.
Loảng xoảng lang!
Kỳ lân kiếm rơi xuống trên mặt đất, nàng sợ kiếm quang hấp dẫn những người khác, hốt hoảng đóng cửa sổ. Đóng cửa xong lần thứ hai đi tới bên bảo kiếm, cúi đầu muốn cho kiếm vào vỏ, tay còn chưa có chạm đến, chỉ thấy kim quang mãnh liệt tái hiện, một lực lượng đáng sợ đem nàng bắn ra mành ngoài.
Vèo!
Một ngụm máu đen phun ra, người đến tức khắc sắc mặt tái nhợt, nhãn thần nhìn về phía kỳ lân kiếm vẫn còn loang loáng, nàng bỗng nhiên đứng dậy, cũng không cách nào bận tâm kỳ lân kiếm là vô giá cỡ nào, liều lĩnh lao ra ngoài cửa, chạy như điên ra khỏi viện tử.
Trên tường cửa viện, Tiểu Bạch chính liếm móng vuốt, nhìn nữ nhân hốt hoảng mà chạy, nó ưu nhã thần lặc thắt lưng, từ tường bên này chạy đến bên nhà của Mộ Dung Tuyết. Nhẹ rơi xuống đất, chạy vội tiến thất, dùng tiểu móng vuốt mao nhung nhung động tác linh xảo đóng cửa phòng.
Cửa phòng đóng lại xong, nó tiểu bào đến bên cạnh kỳ lân kiếm. Lúc này, kỳ lân kiếm còn lóe ra