CHƯƠNG 40: NGƯỜI BIẾT TA LÀ AI
Editor: Luna Huang
Đêm đã khuya, gió lạnh đột kích, âm khí của bãi tha ma đông giao tựa hồ quá nặng. Trước đó vài ngày cao thủ giang hồ tới quấy rối dần dần ít đi rất nhiều, bọn quan binh phụ trách gác cũng đều lui về phía sau vài trăm mét. Phàm là người từ trong thành đi bãi tha ma bọn họ cũng sẽ khuyên can, nhưng nếu là không nghe, bọn họ cũng không mạnh mẽ ngăn cản.
Nhưng, cũng có thời gian ngoại lệ. Tỉ như nói những người từ bên ngoài vào thành, nếu tận lực chọn con đường kia vào thành, bọn họ sẽ không phụ bất cứ trách nhiệm nào với chuyện này.
Một chiếc mã xa đơn giản đi thông trên đường nhỏ cánh rừng bay nhanh, Mộ Dung Tuyết choàng bắt khăn lụa, quơ mã tiên lướt qua phòng tuyến của bọn quan binh. Bọn quan binh ngoắc nàng, roi trong tay nàng ngược lại quất gấp hơn.
Không bao lâu, quan binh dẫn đầu thấy mã xa tiêu thất, phân phó thủ hạ chính là tiểu La La: “Nhanh đi bẩm báo cho Đồ gia, lại có một kẻ chịu chết tiến vào.”
“Vâng!” Tiểu La La lĩnh mệnh bước nhanh tới phương hướng thành môn khẩu.
Mã xa của Mộ Dung Tuyết vội vàng tiến nhập cánh rừng, gió lạnh thổi đến cả người nàng nổi da gà. Mắt thấy càng đi vào rừng, tiếng kêu đáng sợ kia của quạ đen lại càng cận. Càng để mã xa đi phía trước chạy đoạn ngắn, nàng rốt cục ngừng xuống xe ngựa.
Ô ô….
Tiếng kêu thảm thiết của quạ đen xỏ xuyên qua cánh rừng, trong rừng một đám chim bay lên, sợ đến Mộ Dung Tuyết vừa rơi xuống đất đặt mông ngồi lại trên xe ngựa.
“Đáng chết!” Trong miệng nàng thấp giọng chửi bới, lấy tay chống mã xa đứng lên. Miểu miểu bốn phía, phát hiện cách đó không xa một con quạ đen ánh mắt màu hổ phách trên cây nhìn mình chằm chằm.
Quạ đen này nhìn rất quen mắt, tựa hồ lần kia tìm kiếm tử lang gặp qua. Nếu như phỏng không sai, vật nhỏ này chắc là tiên phong của tử lang.
Rầm!
Dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, nàng lấy dũng khí đi về phía trước vài bước. Bảo trì cự ly ba bước xa với quạ đen, tinh tường có thể nhìn sát khí đáng sợ trong mắt nó.
“Ta… Ta là đến đưa thức ăn cho tử lang, không… Không có ý tứ gì khác.” Thanh âm hữu thiện của nàng run rẩy, biết như vậy rất mạo hiểm, lại chẳng biết tại sao còn kiên trì làm như vậy?
Ô ô…
Quạ đen hổ phách hướng nàng kêu vài tiếng, ánh mắt thẩm thị nàng, nó bay tới chỗ nàng, móng vuốt sắc bén rơi vào trên vai không quá rộng của nàng.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy tâm đều nhanh sắp nhảy ra ngoài, chỉ cần móng vuốt của quạ đen phách túm chặt, hai vai là có thể bị trảo ra hai khối thịt, ngoại trừ thừa thụ xem kỹ đáng sợ của nó, nàng không có lựa chọn nào khác.
Meo…meo…. Meo meo…
Thanh mèo kêu quen thuộc cắt đứt trầm tĩnh đáng sợ, vật nhỏ hồ từ trong mã xa chui ra một đầu, móng vuốt thật dài mài mã xa.
Tê…
Rõ ràng ngựa ngửa đầu hí dài, đá chân đang muốn thoát đi. Chỉ thấy một đạo bóng trắng từ cánh rừng hiện lên, trong chớp mắt đến trước mặt con ngựa trắng. Con ngựa trắng trừng lớn một đôi mắt, tròng mắt tựa như thủy tinh, chỉ cần hơi chút một kích là có thể biến thành mảnh nhỏ.
“Không! Chớ làm tổn thương nó, cầu người chớ làm tổn thương nó.” Mộ Dung Tuyết cũng không muốn đi bộ ra cánh rừng, nếu như bị Mộ Dung Đồ thấy, vậy cũng sẽ là phiền toái lớn nhất trên đời này.
Ánh mắt của tử lang từ tử sắc biến trở về lục sắc thông thường, con ngựa trắng dần dần bình tĩnh trở lại. Nó ngồi xổm người xuống, tựa như sủng vật nghe lời lẳng lặng cùng đợi cái gì?
“Cảm tạ!” Mộ Dung Tuyết nặn ra một tia của thảm đạm.
Meo meo…
Tiểu Bạch có chút mất hứng chủ nhân quên sự tồn tại của mình, bất mãn kêu hai tiếng, chân trước nó đạp một cái nhảy vào trong lòng chủ nhân, dùng đầu nhỏ cọ vào bộ ngực sữa của nàng, làm nũng liếm môi.
Tử lang nhìn quạ đen mắt hổ phách, quạ đen hổ phách thức thời bay về phía cây cao nhất trong cánh rừng, tiếp tục thủ vững cương vị của nó.
Sau khi quạ đen rời khỏi, tử lang cất bước đến bên người Mộ Dung Tuyết. Tới gần, cả người Mộ Dung Tuyết tóc gáy dựng lên, cảm giác được nó ngồi xổm bên chân đang ngửi mùi của mình, nàng tiểu tâm dực dực cúi đầu. Sửa sang lại tư tự xốc xếch trong đầu, nàng chậm rãi mở miệng: “Ngươi biết ta là ai?”
Tử lang ở trên người nàng ngửi thấy cổ khí tức quen thuộc, bình tĩnh liếm liếm khóe miệng. Ngẩng đầu, nó có chút bướng bỉnh liếc Tiểu Bạch một cái. Tiểu Bạch nhìn qua phi thường hữu hảo vươn móng vuốt, vỗ vỗ đỉnh đầu của tử lang, lập tức hồi trong lòng chủ nhân lười biếng nhắm mắt lại, súy động đuôi mao nhung nhung.
Cảm giác được Tiểu Bạch thả lỏng, Mộ Dung Tuyết hoàn toàn yên tâm. Hít một hơi, nàng nặn ra một tia cười, chỉ chỉ mã xa: “Ta mang cho ngươi một trăm cân thịt bò, không biết có đủ ngươi ăn hay không?”
Tử lang nghe hiểu lời của Mộ Dung Tuyết, cất bước đi hướng mã xa. Ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, nó nhảy lên xe ngựa, một trận thanh âm cắn xé qua đi, nó liếm mồm từ trong mã xa nhảy ra, vừa ăn no nê qua đi nó nhìn qua vẻ mặt thỏa mãn.
Chưa người biết, tử lang ăn thịt người moi tim thích nhất cư nhiên sẽ là thịt bò sống, Mộ Dung Tuyết vì mình trong ngu dốt mà vui vẻ. Nhìn biểu tình thỏa mãn của tử lang, ôm Tiểu Bạch thật chặt, tại đây dưới loại trạng thái không nơi nương tựa, nó là tín nhiệm duy nhất của nàng.
Meo meo…
Tiểu Bạch dịu ngoan liếm liếm tay của Mộ Dung Tuyết, mắt từ màu hổ phách biến thành lục sắc, chống lại ánh mắt của tử lang, đột nhiên hiện lên một trận huyết hồng. Huyết hồng dường như lưu tinh lóe ra tức thệ, vẫn chưa để Mộ Dung Tuyết có phát giác, liền khôi phục màu hổ phách.
Tử lang đang đến gần Mộ Dung Tuyết khoảng cách hai bước ngừng cước bộ, ngửa đầu gào thét, lập tức móng vuốt sắc bén của nó vung lên, thanh âm xé rách da vang lên rõ ràng. Móng vuốt huy vũ lên chi trước, trên chi trước nhất thời sinh ra mấy lỗ thủng chảy ra máu.
Máu, theo vết thương hoa lạp lạp tích lạc. Tiểu Bạch nhất thời nhãn tình sáng lên vọt tới ngồi xổm dưới thân tử lang há to miệng.
Đây là muốn đáp tạ mình sao?
Vì sao?
Chỉ là bởi vì một trăm cân