CHƯƠNG 44: TẨU HỎA NHẬP MA
Editor: Luna Huang
“Không!”
Mộ Dung Tuyết chịu không nổi mở mắt, dùng sức đẩy tam gia đứng lên, một đôi mắt tràn ngập sợ hãi. Hai tay ôm đầu, trong đầu mới vừa rồi lái đi không được, tựa như cơ chú, để cho nàng đau đầu, ngã xuống đất.
Tam gia không hiểu nhìn cử động của Mộ Dung Tuyết, chỉ là để cho nàng trở lại bên người Mộ Dung Cuồng, sao có phản ứng có lớn như vậy? Chẳng lẽ nàng cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của Mộ Dung Cuồng, từ nhỏ đối với nàng mọi cách ngược đãi đều không phải là đồn đãi?
Bán híp mắt nhìn Mộ Dung Tuyết càng không ngừng cuồn cuộn trên mặt đất, hắn đứng dậy đi tới bên người nàng, khom lưng nàng nàng thả lên sàng. Nàng cố sức túm tóc, đầu đầy mồ hôi, nhìn qua cũng không như giả vờ. Mắt thấy nàng khổ sở, hắn chỉ có thể điểm huyệt của nàng, để cho nàng tạm thời hôn mê.
“Người đến!” Hét lớn một tiếng, hắn vì nàng đắp chăn lên, rất khó tưởng tượng nàng lúc đó có thể so với chính mình càng bi thảm hay không?
Nghe được tam gia rống giận, tiểu Cẩm xuất hiện ở cửa phòng. Vẻ mặt sợ chạy vào, nàng cung cung kính kính trước hành qua lễ với tam gia.
“Đi gọi Lý Huyền đến!” Tam gia lạnh lùng phân phó.
Không bao lâu, Lý Huyền mang theo dược sương xuất hiện ở Mộng viên. Có một đoạn thời gian thật lâu không có tới, Mộng viên cải biến thật lớn. Nếu không phải trước đây đã tới, hắn còn tưởng rằng đi sai chỗ. Đứng ở viện môn, nhiều hứng thú thưởng thức đóa hoa cẩm đám trong viện.
“Lý đại phu, người một hồi lại thưởng thức viện tử, trước tiên chủ tử nhà của chúng ta, tam gia ở bên trong chờ.” Tiểu Cẩm thấp giọng nói với Lý Huyền, sợ bị tam gia nghe được cái gì, chủ tử sẽ phải chịu liên lụy.
Tiểu Cẩm nói để Lý Huyền lấy lại tinh thần, hướng về phía tiểu Cẩm cười cười, hắn mại khai bước đi hướng gian nhà của Mộ Dung Tuyết. Đại môn mở rộng, hắn ở bên ngoài bẩm báo một tiếng, nghe được đáp lời của tam gia mang theo dược sương đi vào.
Mộ Dung Tuyết vẻ mặt bất an nằm ở trên giường, mồ hôi trên trán giọt giọt to loắn tích hạ xuống. Tam gia ngồi ở sàng vừa nhìn, mà, Tiểu Bạch chẳng biết lúc nào lại không thấy bóng dáng?
Mắt thấy Lý Huyền tiến thất, tam gia vội vàng đứng dậy tránh ra. Thật không nghĩ tới chỉ là một chút kích thích, sẽ làm nàng đột nhiên bệnh thành như vậy, cả người nóng hổi, chớ không phải là lần trước mao bệnh lại tái phát chứ?
Lý Huyền tiến lên vì Mộ Dung Tuyết, vẻ mặt nhất thời kinh sắc, bất khả tư nghị lắc đầu: “Tại sao có thể như vậy? Lần trước rõ ràng khổ sở cũng đã chế trụ.”
“Áp chế cái gì?” Tam gia nghe không biết rõ.
Ý thức được mình nói lỡ lời, Lý Huyền vội vàng nói tròn lời mới vừa, hai tay nhất củng, hắn che dấu nói rằng: “Hồi Vương gia, lần trước nương nương bệnh nặng, thuộc hạ phát hiện nương nương nhiễm ác bệnh, hôm nay chẳng biết tại sao ác bệnh lại có dấu hiệu bạo phát. Vì tránh cho Vương gia nhiễm bệnh, cần Vương gia đình chỉ động phòng, thẳng đến nhiệt lượng trên người nương nương lui bước mới thôi.”
Lui bước?
Nếu như nhớ không lầm, lần trước là bởi vì nàng hạ sốt ở bể, là trọng yếu hơn có lẽ là lần giao hợp kia, để cho nàng kỳ tích lui nhiệt lượng thân thể. Bất quá, việc này hắn không có ý định nói cho Lý Huyền.
“Vương gia…” Lý Huyền thấy tam gia không nói, lại nhẹ giọng hô.
“Đi, ngươi xem rồi làm. Có gì cần thông báo Lương thúc một tiếng là được. Đúng rồi, bổn vương ít ngày không thấy Lương thúc, cũng không biết hắn đang bận chút gì?” Tam gia như có điều suy nghĩ nói thầm, lo nghĩ nhìn Mộ Dung Tuyết một mắt, đó là chắp tay sau lưng ra khỏi phòng, ly khai Mộng viên.
Hô…
Cơ hồ là trăm miệng một lời hu khẩu đại khí, hai người ăn ý nở nụ cười.
Khụ khụ…
Mộ Dung Tuyết đột nhiên cường liệt ho khan hai tiếng, máu đen từ trong miệng phun ra, nàng mơ mơ màng màng ghé vào bên giường, cố hết sức vươn tay hướng tiểu Cẩm: “Nước…nước…”
Tiểu Cẩm hoảng hoảng trương trương rót một chén nước, vốn định đỡ chủ tử đứng lên uống vài hớp. Nhưng, khi tay nàng vừa đụng tới thân thể của chủ tử, tựa như bị nóng buông tay ra, cái chén rơi trên mặt đất thành mảnh nhỏ, sợ đến nàng luống cuống tay chân.
Lý Huyền đưa tay thăm dò cái trán của Mộ Dung Tuyết một chút, trình độ nóng hổi cư nhiên có thể phóng trứng gà. Hoảng trương hơn, hắn nghĩ tới Lương thúc: “Chớ khẩn trương, nương nương hình như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, ngươi đi tìm Lương thúc đến.”
Trong miệng Mộ Dung Tuyết liên tục hộc hắc huyết, há hốc mồm đứng ở đó, lời của Lý Huyền chưa để cho nàng phản ứng kịp.
“Đi! Nhanh đi a!” Lý Huyền thấy tiểu Cẩm còn sững sờ vậy rống to.
Rống lên một tiếng rốt cục đem tiểu Cẩm từ trong hoảng loạn tỉnh lại, nàng chạy vội xuất môn, tay chân rối loạn chạy một đường đi phương hướng Lương thúc ở.
Bên ngoài viện, hai nha đầu ở trong phòng thêu nghe được tiếng hô của Lý Huyền đều chạy ra, xuất môn chỉ thấy tiểu Cẩm phi nhanh rời đi, các nàng ăn ý xông vào viện tử, chạy vào gian nhà của chủ tử.
Lý Huyền thấy là Linh nhi cùng Chiêu nhi, dường như thấy cứu tinh vậy phân phó nói: “Đi thanh lý sạch sẽ bể phía sau, để tiểu Cổ cùng Đông tử đến hầm băng mang băng châm đây bể, mau!”
Chữ phía sau kia cơ hồ là cắn răng, Linh nhi cùng Chiêu nhi bắt mắt lĩnh mệnh chạy ra gian nhà. Thừa dịp các nàng rời đi, Lý Huyền dùng Hàn Băng chưởng vì Mộ Dung Tuyết hạ nhiệt độ. Hắn không dám không dám đưa chân khí vào cho nàng, lần này đến hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra?
Không sai biệt lắm nửa canh giờ, tiểu Cẩm mới tìm được Lương thúc. Lương thúc nghe nói chuyện này lập tức chạy qua bên này, lúc này, Mộ Dung Tuyết đã được Lý Huyền đưa đến bể. Bể thả khối băng, nước ngập nửa bể. Hàn khí bức người, mấy nha đầu đứng ở bên trên bể hàm răng cũng bắt đầu cụng nhau, đều lui về phía sau