CHƯƠNG 53: NÀNG ĐỀU LÀ NGƯỜI BÊN GỐI CỦA NGƯƠI RỒI
Editor: Luna Huang
Thật là một nữ nhân, tấm lưng kia?
Tam gia nhảy xuống cây liền muốn nghĩ đuổi theo nhìn đến tột cùng, lại bị Mộc Hưu đột nhiên từ trên cây nhảy xuống ngăn cản. Mộ Dung Tuyết cưỡi tử lang, vậy khẳng định so với người bình thường chạy nhanh hơn, hắn đều còn chưa kịp cùng Mộc Hưu động thủ, người sớm không thấy ảnh, chỉ có thể mang mục tiêu chuyển dời đến trên người Mộc Hưu.
“Ngươi tốt nhất chớ đánh chủ ý lên trên người nàng.” Mộc Hưu nghiêm túc cảnh cáo tam gia, đồng thời đối thị, cũng đồng dạng cảm giác được địch ý đồng dạng của đối phương.
Ánh mắt như kiếm, từng bước vi doanh, đây là tam gia từ trước đến nay tự tin với bản thân. Nhìn Mộc Hưu không sợ hãi không chậm, vấn đề trong lòng hỏi ra: “Ngươi chính là đại phu đã dịch dung lúc trước đúng không?”
“Nhãn lực tam gia thật tốt!” Mộc Hưu cũng nghĩ một thân phận khác của mình đã bị tam gia nhận ra được, người có thể trở thành là Quỷ Vương, còn không phải đơn giản như vậy.
Nghĩ không ra người này không đơn giản, mang theo mặt nạ cư nhiên có thể nhận ra mình?
Tam gia có một chút kinh ngạc, bất quá kinh ngạc hơn, trạng thái đề cao phòng bị hắn, khẩu khí mang theo vài phần tức giận nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Nữ nhân ban nãy có đúng là Mộ Dung Tuyết hay không?”
“Nàng? Nàng cũng là người bên gối ngươi, ngươi cảm thấy nàng có năng lực này sao?” Mộc Hưu giả vờ trấn định cười cười, rất lo lắng bị tam gia nhìn ra chút gì?
Đối diện, tam gia quả nhiên bị gạt. Ngẫm lại cũng hiểu được Mộ Dung Tuyết không có năng lực này, bằng không lúc đầu cũng sẽ không bị kỳ lân kiếm chấn thương, huống chi trước đó vài ngày nàng còn vết thương cũ tái phát, sợ rằng còn chưa tiến cánh rừng liền bị người giết.
Nàng rốt cuộc là ai?
Lòng hiếu kỳ mọc lên, hắn muốn từ trên người Mộc Hưu tìm được đáp án: “Ngươi có thể nói cho ta biết nàng rốt cuộc là ai?”
“Không thể! Phải nói ta cũng không biết, mục đích ta tới đây không muốn để cho người thương tổn tử lang, hình như nàng cũng vậy. Thế nhưng, ngươi thấy, nàng cùng chúng ta một dạng che mặt.” Mộc Hưu nói rất nghiêm túc, tựa như thực sự không biết Mộ Dung Tuyết.
Nhưng, hắn từ trong mắt tam gia thấy quan tâm đối với Mộ Dung Tuyết, nên tim của hắn có đau. Sợ bị xem thấu, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Ánh trăng dần dần trở thành nhạt, sao bốn phía nhô ra cũng càng ngày càng nhiều. Bất quá, ánh trăng đã không có quang hoàn, mất đi áo khoác xinh đẹp, cũng mất đi năng lượng lớn nhất.
Giờ tý, cũng xem như qua, hắn tựa như buông xuống khối đá lớn thở phào, trong miệng một trận thấp nam: “Chỉ mong tất cả có thể kết thúc.”
“Ngươi thật giống như đang chờ cái gì?” Tam gia tò mò hỏi.
“Chờ trận chiến tranh đáng sợ này mau kết thúc một chút, bằng không oan hồn chết tại cánh rừng này sẽ càng nhiều, sớm muộn sẽ kinh động hoàng thượng, đến lúc đó ai cũng không có kết cục tốt.” Mộc Hưu cúi đầu, lần thứ hai nhìn về phía tam gia mặt trở nên nghiêm túc.
“Ngươi có biện pháp?” Tam gia so với bất luận kẻ nào đều muốn trận chiến tranh đáng sợ này kết thúc, nếu quả thật để Mộ Dung Cuồng có được tử lang huyết, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
“Có, trợ giúp của ngươi.”
“Cái gì?” Tam gia cấp thiết hỏi.
“Giúp ta trông chừng bọn khốn kiếp kia!” Mộc Hưu rất là khó chịu Mộ Dung Đồ, Mộ Dung Tuyết lúc đầu bị tiểu tử này khi dễ không ít.
Tam gia do dự nửa ngày, nhìn địch nhân bị chết không sai biệt lắm, nghĩ bên ngoài đại khái còn có năm nghìn cao thủ không sai biệt lắm, những người còn lại của bản thân tuy rằng không nhất định có thể làm được, có thể có hỗ trợ của bầy sói, nên vấn đề không lớn, đó là gật đầu đáp ứng. Mộc Hưu hai tay ôm quyền chắp tay, xem như là cảm tạ đối với hắn. Dù sao, tràng diện máu tanh đáng sợ này là người cũng sẽ không muốn nhìn.
Mộc Hưu đi, tam gia ra sức đối phó địch nhân còn thừa lại. Giết chết vài tên địch nhân, kiếm của hắn hướng Mộ Dung Đồ chém đến.
…
Đêm, càng ngày càng sâu, giờ tý qua đi, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ trên cánh rừng tiêu thất.
Mộ Dung Cuồng đứng ở trên cây cẩn thận quan vọng động tĩnh trong rừng, chỉ là cánh rừng quá rậm rạp, cự ly quá xa, nếu như không có nếu như không có hỏa quang, hắn hầu như đều nhìn không thấy trạng huống bên trong.
Đều đi vào hơn một canh giờ, cư nhiên không một người ra, hắn gấp đến độ muốn tự mình vào xem kết quả. Nhưng, nghĩ mọi người nhiều như vậy không người ra, hắn lại không dám mạo hiểm như vậy. Tử lang huyết có thể để cho công lực của hắn tăng nhiều, nhưng vì thứ này mất mạng già, tuyệt đối là một buôn bán thâm hụt tiền.
Nhảy xuống cây, hắn hướng về phía hạ mệnh lệnh hạ mệnh lệnh: “Thanh Phong! Phái người khôn khéo chút đi vào thăm dò một chút tin tức, nhớ kỹ chó cùng bọn họ chính diện giao phong, nhất định phải sống đi ra.”
“Vâng!” Mộ Dung Thanh Phong lên tiếng trả lời lui ra.
“Chờ một chút!” Mộ Dung Cuồng lại bảo Mộ Dung Thanh Phong, Mộ Dung Thanh Phong quay đầu lại nhìn về phía phụ thân: “Phụ thân yên tâm, Thanh Phong biết ý của người.”
“Ân!” Mộ Dung Cuồng hài lòng gật đầu, khoát tay áo. Nhìn bóng lưng nhi tử rời đi, Mộ Dung Cuồng lại vẫy vẫy tay, một danh thủ hạ đứng dưới tàng cây tiến lên đón, hắn lại thấp giọng phân phó nói: “Nhìn Thanh Phong, nghìn vạn lần đừng để hắn đi vào.”
“Vâng!” Danh thủ hạ kia đuổi theo Mộ Dung Thanh Phong.
Quả nhiên tựa như Mộ Dung Cuồng dự đoán, lòng hiếu kỳ của Mộ Dung Thanh Phong đôn đốc hắn có dự định tiến cánh rừng, thủ hạ sau lưng tiến lên ngăn cản đường đi của hắn: “Thiếu gia, tướng gia phân phó, không cho người tiến cánh rừng.”
Hừ!
Mộ Dung Thanh Phong cũng không phản kháng, hắn phản kháng phản kháng sẽ không có ý nghĩa. Chỉ là, hắn thực sự rất lo lắng sinh tử của Mộ Dung Đồ, dù sao cũng là đường đệ là của hắn.
“Có tin tức lập tức nói cho ta biết.” Mộ Dung Thanh Phong chỉ có thể ra lệnh nhìn vị này.
“Thiếu gia yên tâm, có tin tức liền nói cho người.” Thủ hạ kia thấy thiếu gia không làm khó dễ bản thân, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống.
Mộ Dung Thanh Phong ly khai cánh rừng, thủ hạ kia thấy thân ảnh hắn vào doanh trướng, cuối cùng là ly khai. Nghe được tiếng bước chân rời đi, Mộ Dung Thanh Phong lần thứ hai đi ra doanh trướng, hướng