CHƯƠNG 55: NGƯƠI THẬT DỰ ĐỊNH MẶC KỆ
Editor: Luna Huang
Mơ mơ màng màng mở mắt, Mộ Dung Tuyết thấy tam gia, nhất thời xác định mình phỏng chừng không sai. Tam gia quả nhiên tới, mà mê hương này cũng thật để cho tam gia phát bối rối.
“Hắn là ai vậy?” Khẩu khí của tam gia mang theo chèn ép.
“Cái gì là ai? Thần thiếp tối hôm qua rất sớm nghỉ ngơi, nhắc tới cũng kỳ quái, giấc ngủ này chưa từng tỉnh qua. Nếu như ngươi không gọi ta, không biết có thể ngủ đến khi nào?” Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt, khó chịu xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng thoá mạ ‘Con chuột’ chết tiệt kia, lại dám hạ dược mình nặng như vậy.
Hô…
Thật sâu thở hắt ra, đầu nàng cúi xuống, mơ mơ màng màng lại nhắm mắt lại, thầm thì trong miệng: “Bổn cung đây là thế nào? Thế nào đau đầu lợi hại như vậy?”
“Có người ở hạ mê hương trong phòng ngươi.” Tam gia bình thản nói, cau mày nhìn Mộ Dung Tuyết, hy vọng có thể từ trong ánh mắt của nàng nhìn ra chút gì.
Mộ Dung Tuyết trực tiếp nhắm mắt lại, phất phất tay Văn Mặc. Văn Mặc nhìn tam gia một mắt, thành thật bước đến chắp tay hành lễ: “Nương nương có gì phân phó?”
“Ngươi có thể hay không goi Lý Huyền đến cho bổn cung, đầu của bổn cung sắp nổ rồi.” Mộ Dung Tuyết cũng không nghĩ ra kết quả như vậy, không biết rốt cuộc là gió trong rừng quá lớn, hay là vấn đề của mê dược, đau đến nàng cũng không muốn mở mắt.
Tam gia nhìn hình dạng của Mộ Dung Tuyết không giống như là giả vờ, gật đầu với Văn Mặc. Văn Mặc chạy ra gian nhà, mới ý thức tới đã quên mục đích đến tìm tam gia. Quay đầu lại, hắn còn muốn nói chút gì, chỉ thấy tam gia ôm Mộ Dung Tuyết thật chặt, để hắn không có ý tứ tiến thất nữa, chỉ có thể gọi Lý Huyền tới trước.
Ghé vào trong lòng tam gia, cả người Mộ Dung Tuyết đều là mê hương cảm giác rất an toàn. Nàng rất muốn mở mắt, nhưng lại cảm giác được thể lực chống đỡ hết nổi, mí mắt thập phần trầm trọng. Không được bao lâu, nàng nặng nề đã ngủ.
Tam gia không hoài nghi Mộ Dung Tuyết xuất môn nữa, tâm tư toàn bộ đều đặt ở nơi phát ra mê hương, rốt cuộc là ai động thủ với Mộ Dung Tuyết, mục đích chân chính của người kia là cái gì?
Nhẹ nhàng mà đem đầu của Mộ Dung Tuyết đặt ở gối đầu, hắn lần thứ hai đi tới góc tường thả ra mê hương, theo bột phấn mê hương rơi xuống đi tới cửa.
Meo meo…
Dáng dấp cao ngạo của Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt tam gia, nó liếm liếm móng vuốt, trên có móng vuốt trên có hương tro giống mê hương. Tam gia kinh ngạc đi ra ngoài, thấy móng mèo đầy đất, theo móng mèo đi đến dưới cây lớn tường viện, móng vuốt mèo cũng mất ảnh.
Tiểu Bạch đi theo, bỗng nhiên vừa nhảy bò lên trên vai của tam gia, ở bên tai hô hai tiếng. Tam gia vỗ vỗ đầu của Tiểu Bạch, tán thưởng vài câu: “Ngươi thật đúng là không bình thường.”
Meo meo…
Tiểu Bạch kiêu ngạo mà kêu một tiếng, từ vai tam gia nhảy lên cây. Dùng móng vuốt sắc bén vuốt vuốt cành khô, như là đang ám chỉ cái gì cho tam gia?
Tam gia phi thân nhảy tới, trên cây ngửi được vị đạo của mê hương, vừa định truy tra chút gì trên cây, đã thấy Tiểu Bạch nhảy lên tường vây, nhất bất tam hồi đầu lên trên tường. Tam gia nhìn ra được Tiểu Bạch là phát hiện cái gì, theo Tiểu Bạch tiếp tục đi về phía trước.
Kinh qua vài toà tường vây, Tiểu Bạch rơi xuống tường vây của Phượng Điệp. Sau khi rơi xuống đất, Tiểu Bạch ngồi xổm bất động, ưu nhã liếm liếm móng vuốt, ánh mắt nhìn tam gia tựa như nói cho hắn biết xem mà làm.
Tam gia nổi giận trong bụng, lần trước tiểu Mẫn chết ở Mộng viên hắn mở một con mắt nhắm một con mắt. Không nghĩ tới Phượng Điệp lại còn chưa từ bỏ ý định, nhưng nàng thả mê hương trong phòng Mộ Dung Tuyết là vì cái gì? Mê hương kia không thể chết người, tối đa có thể giống bây giờ ngủ lâu một chút.
Lẽ nào cũng là vì kỳ lân kiếm tới?
Nghĩ vậy, cả người hắn run lên, phải biết rằng mỹ nhân chẩm là rắn rết, đổi thành ai cũng sẽ cả người sợ hãi.
Không có đả thảo kinh xà, chỉ là nhìn gian nhà tắt đèn một mắt, tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch phi thân nhảy lên phòng lương, theo đường lúc đến trở lại Mộng viên.
(Luna: nữ sắc riết rồi cái gì cũng không biết @@)
Lúc này, Văn Mặc mời Lý Huyền qua đây. Hai người hầu cửa, không nghe được thanh âm bên trong cũng không dám đi vào. Nghe được tiếng bước chân phía sau, hai người đồng thời quay đầu lại, mắt thấy tam gia, tiến lên vội vàng hành lễ.
“Tiểu Cẩm!” Tam gia hướng về phía viện môn hô một tiếng.
“Vâng!” Tiểu Cẩm sợ từ trong nhà chạy ra, nhưng, nàng hít rất nhiều mê hương, tuy rằng chiếu ý của chủ tử vận công điều tức một trận, nhưng tựa hồ vẫn không thể nào để đầu hoàn toàn thanh tỉnh, còn chưa có tiến thất hai chân như nhũn ra té ngã cửa.
Tam gia nhìn sắc mặt của tiểu Cẩm, đã cảm thấy không đúng lắm, nghiêm túc ép hỏi: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”
“Không biết, nô tỳ tỉnh lại chính là cảm thấy vựng vựng trầm trầm, đầu rất nặng, rất khó chịu.” Tiểu Cẩm ôm đầu nói ra tình hình thực tế, nói ra xong có chút hối hận cúi đầu.
“Văn Mặc, ngươi đi xem.” Tam gia nhìn về phía Văn Mặc, Văn Mặc lo lắng nhìn tiểu Cẩm một mắt, thật nhanh chạy đi gian nhà của tiểu Cẩm.
Tam gia mang theo Lý Huyền đi vào gian nhà của Mộ Dung Tuyết, trong phòng như trước tràn ngập mùi của mê hương. Tiểu Cẩm đi tới cửa, lần thứ hai cổ vị đạo này khiến hai chân như nhũn ra ngã ra cửa.
“Tiểu Cẩm!” Lý Huyền lo lắng quay đầu lại chạy đến cạnh cửa, từ trên người xuất ra dầu thuốc vì tiểu Cẩm xoa xoa.
Tiểu Cẩm chậm rãi mở mắt, cả người vô lực nhìn Lý Huyền: “Lý đại phu, ta… Ta đây là thế nào?”
“Nàng cũng trúng mê hương.” Không đợi Lý Huyền mở miệng, Văn Mặc tra xét xong trạng huống chạy tới. Ngồi xổm người xuống, đỡ tiểu Cẩm dựa vào cửa, hắn nhanh chóng vào phòng.
(Luna: Shop tiểu Cẩm Lý Huyền cơ *kêu la kêu la*)
Ăn ý liếc nhau, Văn Mặc gật đầu với tam gia, tam gia từ bên giường tránh ra. Lý Huyền đi tới vì Mộ Dung Tuyết bắt mạch, phát hiện Mộ Dung Tuyết không có dị thường, hướng về phía tam gia lắc đầu.
Tam