CHƯƠNG 6: TẶNG THAN TRONG TUYẾT
Editor: Luna Huang
Trong phòng trên giường, Mộ Dung Tuyết hai tay chân co lại thành một đoàn, nhãn thần ngây ngốc nhìn chăn thêu uyên ương hí thủy, trong đầu đều là cảnh tượng tàn lưu lại một ít bừa bộn của cổ thân thể này. Đặc biệt sao đối với ta chỉ ta chỉ một câu nói, câu dẫn sao, bên tai truyền đến tiếng bước chân, nàng biết là tiểu Cẩm, cũng không có ngẩng đầu.
“Chủ tử, người…” Tiểu Cẩm đè nén ủy khuất trong lòng, tiến tới bên giường, đang muốn mở miệng nói gì đó, đã thấy vết thương trên mặt của chủ tử đang chảy máu không ngừng.
Ô ô…
Rốt cục, nàng cũng không nhịn được nữa khóc ra tiếng, đau lòng kéo tay của chủ tử.
Mộ Dung Tuyết hồi qua thần, nhìn dáng vẻ chật vật của tiểu Cẩm, trong lòng mặc dù là một trận khó chịu, nhưng vẫn là nói ủ rũ ra: “Sống khinh bỉ, còn không chết đi.”
“Chủ tử, người cũng không thể có ý niệm này, đó không phải là tiện nghi cho đám nữ nhân kia sao. Người rằng đã quên, lúc trước người mất bao nhiêu công phu mới có thể đến bên người tam gia, lại phí bao nhiêu khí lực mới để cho hoàng thượng cho, lẽ nào người liền cam nguyện đem củi kiếm trong ba năm thiêu trong một giờ sao?” Vẻ mặt Tiểu Cẩm không cam lòng nhìn chủ tử, kích động lôi kéo tay của chủ tử, trong ánh mắt chảy ra đau xót.
Đã từng?
Đã từng Mộ Dung Tuyết kia là hạng người gì?
Âm mưu thâm trầm, thủ đoạn độc ác, vì đạt được mục đích thề không cam lòng, cho tới bây giờ sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào phản bội mình. Có thể, người như vậy lại có thể được cung ứng, nịnh nọt, cao cao tại thượng sống trong đố kỵ của đang lúc mọi người, chí ít sẽ không giống hiện tại như vậy, đến nha đầu cùng khinh thường bản thân.
“Chủ tử… Người nhất định phải sống, không thể để cho những nữ nhân kia cười. Nếu là thiện lương để người trở nên suy sụp, tiểu Cẩm tình nguyện người giống như trước thủ đoạn độc ác như vậy.” Tiểu Cẩm hít mũi một cái, cầm khăn tay giúp chủ tử lau máu.
Mộ Dung Tuyết cầm tay của tiểu Cẩm, viền mắt đỏ tuôn ra nước mắt, một giọt rơi vào miệng vết thương. Nước mắt mặn mặn như như muối sát lên trên vết thương, đau đớn, khó nhịn. Có thể nàng tựa như mất đi tri giác một dạng, chỉ lo lắng khổ sở.
Xoa vết thương trên mặt chủ tử, lòng tiểu Cẩm đang rỉ máu, âm thanh cũng đang run rẩy: “Chủ tử, người xem tiểu Cẩm. Trước đây… Trước đây thời gian theo người, có ai dám khi dễ tiểu Cẩm. Có thể… Nhưng bây giờ, nha đầu của thị thiếp nhìn tiểu Cẩm đều là ánh mắt khinh bỉ, càng xem chủ tử giống như chó rơi xuống nước không đáng một đồng. Chủ tử, người phải sống, sống được so với trước đây tốt hơn, để đám cẩu vật này biết người lợi hại.”
Tuy rằng cuộc sống trước kia bị ức hiếp, nhưng cũng trước mặt người ở bên ngoài không cúi đầu. Có thể, hôm nay tiến nhập những ngày như vậy, bị khuất nhục làm sao có thể sánh bằng bất cứ thương tổn gì mà có thể làm cho nàng không thể nhịn được nữa.
“Chủ tử…” Tiểu Cẩm nhẹ giọng hô.
Mộ Dung Tuyết chậm rãi nhìn ánh mắt không cam lòng của tiểu Cẩm, mềm yếu trong mắt trở nên cường ngạnh, từ ôn nhu trở nên lợi hại, trong con ngươi từ từ mọc lên một, sát khí nồng nặc.
Cầm tay của tiểu Cẩm, nàng từ trong kẻ răng nói: “Sống, sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào giẫm nữa!”
“Ân!” Tiểu Cẩm nghe xong mừng đến chảy nước mắt, ôm chủ tử thống thống khoái khoái khóc ra tiếng.
Mộ Dung Tuyết nhìn về phía cửa trống rỗng, mặt trời chói chang nhô lên cao, nàng may mắn nam nhân này coi như nhân từ, nếu là dưới ánh mặt trời như vậy, dùng muối thoa lên rơi quất lên người nàng, sợ rằng nàng không có cơ hội tiến vào cơ thể của thân thể này rồi.
Cười nhạt, trong đầu xẹt qua câu nói lúc nãy của tam gia, nàng buông tiểu Cẩm ra nghiêm túc hỏi: “Tam gia mới vừa nói bổn cung câu dẫn lục gia, lục gia kia là aoi?”
“Lục gia. . . Lục gia. . .” Tiểu Cẩm lau lệ ở khóe mắt, hít mũi một cái, âm thanh bằng phẳng nói rằng: “Lục gia là tiểu nhi tử của đương kim hoàng hậu, hắn đối với nguời tình thâm nặng.”
“Nếu là hắn nhìn đến bổn cung như vậy, cái tình thâm nặng kia vẫn còn sao?” Mộ Dung Tuyết như có điều suy nghĩ nói.
Tiểu Cẩm suy nghĩ một chút, dùng sức lắc đầu, vẻ mặt tự tin nói: “Chủ tử yên tâm, lục gia đối với người từ trước đến nay móc tim móc phổi, nếu không phải tướng gia cầu hoàng thượng hạ chiếu thư, lục gia nhất định sẽ cầu hoàng thượng đem chỉ hôn ch hắn.”
“Có thể khi đó gương mặt này phong hoa tuyệt đại?” Mộ Dung Tuyết thật sự là không thể tin có một người nam nhân nào không yêu mỹ nhân, chí ít đến bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ gặp qua.
Tiểu Cẩm biểu tình cứng ngắc, cắn cắn mồm mép, không quá tin tưởng lục gia ghét bỏ gương mặt này của chủ tử, huống chi bảo bối hoàng cung cái gì cần có đều có, hắn quan tâm chủ tử như vậy, nhất định sẽ nghĩ biện pháp.
Ha ha!
Mộ Dung Tuyết đột nhiên nở nụ cười, một giọt máu lại rơi xuống chăn. Cúi đầu, nhìn chăn uyên ương bị máu nhuộm đỏ, nàng bình tĩnh phân phó nói: “Vô luận như thế nào, e rằng đó là đường sống duy nhất của bổn cung. Ngươi có có biện pháp gì để hắn đến quý phủ, rồi lại không để tam gia nghĩ là bổn cung mời tới?”
Tiểu Cẩm trát trát nhãn tình, cẩn thận suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ dùng ngón tay giữa không trung điểm một cái: “Đúng rồi! Lúc đầu trước khi người lên kiệu hoa, lục gia cùng tiểu Cẩm nói qua, nếu là người bị ủy khuất, liền đem khăn lụa hoa sen đến Phương Dương trà quán giao cho chưởng quỹ là được.”
“Khăn lụa đâu?” Mộ Dung Tuyết lo lắng hỏi.
Tiểu Cẩm đứng lên, vội vội vàng vàng chạy ra gian nhà, không được một hồi chỉ thấy nàng mừng rỡ vạn phần cầm một khăn lụa chạy trở về bên giường.
Mộ Dung Tuyết tiếp nhận khăn lụa nhìn một chút, mặt trên tú hoa sen trông rất sống động, dưới góc phải của khăn lụa còn thêu mấy chữ nhỏ. Phóng cận chút nhìn kỹ một chút, mặt trên tú chính là ba chữ Mộ Dung Tuyết, nhất thời hiểu quan trọng của khăn lụa này. Lấy lại tinh thần, nàng đem khăn lụa nhét vào trên tay tiểu Cẩm.
Tiểu Cẩm tiểu tâm dực dực đem khăn lụa nhét vào trong lòng, hỏi thăm: “Vậy tiểu Cẩm cũng nên đi.”
“Đi! Cẩn thận một chút là được.” Mộ Dung Tuyết phất phất tay.
Tiểu Cẩm đi, nàng xuống giường. Nhưng thể lực không tốt nàng đi chưa được mấy bước liền ngã trên mặt đất. Đầu rất nặng, cảm giác được huyết không ngừng tuôn ra bên ngoài, nàng có thể rõ ràng cảm giác được thân thể suy yếu. Trước mắt dần dần không rõ, mắt thấy liền muốn nhắm lại, lại thấy một đôi chân đạp vào phòng.
Ai…
Thật dài tiếng thở vang lên bên tai, mắt của nàng cũng nữa không chịu nổi nhắm lại, có thể tinh tường cảm giác người đến cũng không ác ý.
Người đến đem nàng ôm lấy thả lại trên giường, từ trên bàn cách đó không xa lấy tới thuốc cầm máu, tiểu tâm dực dực đồ trên vết thương đang chạy máu: “Nha đầu, nơi này quá mức thiện lương sống không nổi.”
Thân ảnh của người đến trầm thấp, hồn hậu, nghe giống nam nhân chừng trung niên. Nghĩ tiểu Cẩm hai ngày này cùng mình nói qua chính là nhân vật, thật sự là không biết người kia là ai?
Hơi chút cảm thấy thư thái một điểm, nàng cố hết sức hỏi: “Ngươi… Là