CHƯƠNG 73: CHẲNG LẼ LÀ HẮN
Editor: Luna Huang
“Chủ tử!” Tiểu Cẩm cũng nghe được, muốn mở miệng nói chút gì, bởi vì ánh mắt của chủ tử đem lời nuốt xuống.
Mộ Dung Tuyết kéo bố băng bó vết thương xuống làn váy, lôi kéo tiểu Cẩm đi ra đình, đi đến phía sau gian nhà. Đi tới dưới tàng cây hoa đào, hai người dừng bước chân, hai người nhìn như đang ngắm hoa, nhưng đều là như muốn nghe tiếng bước chân tới gần.
Người trên nóc nhà nghe không được giọng nói, quả nhiên tò mò càng gần vài bước. Từ đỉnh thất đến tường, rồi đến đỉnh thất, thời gian để thân thể nhìn về phía phía sau gian nhà, phát hiện dưới cây đào chỉ có một mình tiểu Cẩm đứng.
Lẽ nào bị phát hiện?
Trong ánh mắt người đến hiện ra hối hận sơ sót, còn chưa kịp quay đầu lại, cũng cảm giác được người đứng phía sau. Thật sâu hô hấp, nàng không dám nhìn về phía sau, chỉ có thể trực tiếp nhảy xuống phòng lương rơi xuống phía sau gian nhà.
Tiểu Cẩm rất muốn hỗ trợ vây khốn người đến, nhưng, vết thương trên người không cho phép nàng động tác quá lớn. Nàng rất muốn gọi người qua đây hỗ trợ, nhưng thấy chủ tử hướng mình lắc đầu, chỉ có thể vọt đến một bên không trở ngại chủ tử làm việc.
Không cần nhìn chính diện, Mộ Dung Tuyết chỉ biết người đến chính là Lạc Khê. Nàng đối với Lạc Khê thực sự quá quen thuộc, cái loại khí chất này chỉ cần bên người, nàng là có thể đoán được.
“Ngươi thật đúng là lớn mật, vừa vào phủ dám ra ngoài đi dạo, ngươi sẽ không sợ bị những nữ nhân khác thấy?” Thảnh thơi ngồi ở trên nóc nhà, cầm hoa đào vừa hái xuống trong tay, nhìn qua không có nửa điểm khẩn trương.
“Ngươi biết ta là ai?” Nữ nhân mang theo ánh mắt chất vấn nhìn Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết không để ý ánh mắt của nữ nhân quan sát mình, phi thân nhảy xuống phòng lương. Tại địa phương này lâu, nhất định sẽ rước lấy chú ý của một ít người.
Nữ nhân thấy Mộ Dung Tuyết không có địch ý, cẩn thận theo sát nhảy xuống phòng lương. Mộ Dung Tuyết phất phất tay, tiểu Cẩm minh bạch đi đến viện môn.
“Ngươi muốn thế nào?” Nữ nhân khẩu khí không tốt lắm mà hỏi thăm.
“Lạc Khê, tốt xấu bổn cung cũng là nửa chủ tử của ngươi, ngươi không thể nói chuyện khách khí một chút với bổn cung?” Mộ Dung Tuyết trực tiếp đem lời nói rõ.
Vậy mà Lạc Khê căn bản cũng không mãi sổ sách, cũng rất trực tiếp trả lời: “Nương nương có chỗ không biết, thân phận như Lạc Khê vậy, muốn nghe lệnh cấp trên, sẽ trực tiếp nghe lệnh của tướng gia. Bất quá, Lạc Khê thật tò mò, nương nương là làm thế nào biết thân phận của Lạc Khê?”
Lời này trái lại đang hỏi Mộ Dung Tuyết, phàm là nữ sát thủ trong tổ chức trên người đều có hình xăm hoa hồng. Chỉ là, hình xăm đều ở trên cánh tay, từ lúc Lạc Khê vào phủ đến bây giờ các nàng chỉ gặp qua một lần, nàng không có khả năng có cơ hội thấy hình xăm trên cánh tay của Lạc Khê.
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết trầm mặc, Lạc Khê đối với vấn đề này rất hiếu kỳ. Đánh giá cả khuôn mặt bị quấn băng của Mộ Dung Tuyết, hoài nghi thật giả của người này.
“Không cần nhìn, bổn cung vô căn cứ, chỉ đoán. Nếu ngươi muốn thấy mặt của bổn cung, sợ rằng còn phải mấy ngày nữa.” Mộ Dung Tuyết nhìn ra tâm tư của Lạc Khê, lần thứ hai quan sát Lạc Khê, nữ nhân này nhìn qua gầy rất nhiều, nhưng gương mặt đó cũng không thay đổi.
Ngày hôm nay nhìn thần thái của Phượng Điệp, ra vẻ Lạc Khê thực sự lớn lên giống Tử Huân đã chết đi. Đáng tiếc, nàng không có ký ức của Mộ Dung Tuyết, nếu không sẽ xem hiểu được càng nhiều sự tình.
Lời này, Lạc Khê đương nhiên không tin. Nhưng, nàng càng nghĩ, cảm thấy cùng Mộ Dung Tuyết cũng là lần đầu tiên gặp mặt, ngoại trừ suy đoán, đó chính là có người thố lộ tin tức.
Là ai?
Cũng không có ai nói ở đây có biết thân phận của mình, chớ không phải là Mộ Dung Tuyết chiếm được coi trọng của tướng gia, kim phi tích bỉ?
“Đừng suy nghĩ, nói đi! Hôm nay đến muốn biết cái gì?” Mộ Dung Tuyết không muốn cùng Lạc Khê nói lời vô ích, nàng hiểu rất rõ nữ nhân này, không có mục đích tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Đây bất quá là lần thứ hai gặp mặt, Mộ Dung Tuyết tựa hồ đối với tựa hồ đối với rõ như lòng bàn tay, để trong lòng Lạc Khê cảm thấy sợ. Sớm nghe đồn Mộ Dung Tuyết cùng nữ tử bình thường không giống, từ nhỏ cũng chịu đựng hình thức giáo dục của sát thủ, ban nãy tuy rằng chưa so chiêu, nhưng nàng có thể nhanh như vậy phát hiện mình, nói vậy võ công còn cao hơn mình.
Mộ Dung Tuyết biết đây cũng là nhược điểm của Lạc Khê, chỉ cần đụng với địch nhân cường đại hơn so với chính mình, Lạc Khê sẽ suy tính. Nếu là mình thật có sát tâm với Lạc Khê, lúc này người của Lạc Khê đầu cũng sớm rơi xuống đất.
Tiếng thở dài hoán hoán Lạc Khê về hiện thực, Lạc Khê thử trấn định lại nói rằng: “Nương nương biết Lạc Khê là ai, liền phải biết Lạc Khê đến tìm cái gì?”
“Vậy ngươi sớm trở lại nghỉ ngơi được rồi.” Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt nói rằng, đưa tay ngắt hoa đào trên cây xuống.
Để hoa lên mũi ngửi, mùi hoa hơi lạt. Người không được sủng, tựa hồ đến hoa đô cũng mất đi hương vị, thế đạo này thực sự là đủ thực tế.
Hừ!
Hừ lạnh ném hoa đào trên tay xuống, nàng không che giấu được không hài lòng trong lòng. Lạc Khê khôn khéo đã biết, nàng lo lắng sẽ làm Lạc Khê hoài nghi gì?
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết cứ như vậy ly khai, Lạc Khê có loại kỳ quái không cam lòng, lại không nói ra được không cam lòng ở địa phương nào?
Bán híp mắt nhìn bóng lưng của Mộ Dung Tuyết dần dần biến mất, nhìn trời, toán toán canh giờ, lo lắng tam gia sẽ sớm trở về, nàng cũng không dám lại tiếp tục dừng lại, dọc theo đường lúc đến trở lại Tử viên.
Mới tới, bên người nàng cũng không có nha đầu tin được. Hôm nay nha đầu phục vụ Điềm nhi là tổng quản Lương thúc phái tới, tự nhiên không thể để cho nàng tin tưởng. Nên trước khi tới, nàng mệnh lệnh Điềm nhi chớ vào phóng quấy rầy bản thân.
Nhưng, khi nàng đi vào phòng mình, lại ngửi thấy hương khí khác thường. Đây không phải là hương liệu sẽ là ai Điềm nhi dùng, sẽ là ai to gan như vậy, dám vào Tử viên kiêu ngạo?
Bất chấp nghiêm túc suy tư lâu, nàng lập tức đem y phục dạ hành trên người cởi ra, nhét vào cái rương dưới sàng. Thay váy lụa mỏng mặc thường ngày, nàng mại bước liên tục đi ra khỏi phòng. Gọi Điềm nhi hầu hạ tắm rửa thay y phục, sau đó đợi tam gia đến.
. . .
Canh ba, tam gia đã trở về. Bên người còn mang theo ngũ gia cùng tứ gia say huân huân, hai vị gia nhìn qua uống không ít.