CHƯƠNG 76: THỈNH LÔI CHƯỞNG QUỸ THẬN NGÔN
Editor: Luna Huang
Không được nửa canh giờ thời gian, Lôi Xán được mời đến vương phủ, biết Mộ Dung Tuyết trúng kịch độc cửu đầu hạt, hắn còn dẫn theo mấy vị đại phu nội lực cao cường trong dược phô cùng đến.
Mắt thấy Mộ Dung Tuyết nhiều tai nạn hoàn toàn thay đổi, trong lòng Lôi Xán bắt đầu sinh tức giận. Nếu để cho sư phụ thấy Mộ Dung Tuyết thành như vậy, không biết thương tâm tới trình độ nào?
“Lôi chưởng quỹ, nương nương làm phiền ngươi.” Lý Huyền bất minh tức giận trên mặt Lôi Xán, nhưng, trước đây cùng Lương thúc đi qua Phúc Thụy đường, đã biết vị Lôi Xán này tuổi nhỏ y thuật siêu quần, đối với hắn tràn đầy ý kính trọng. Không nghĩ đến, hắn không chỉ có tới, còn mang mấy đại phu quan trọng đến.
Ân!
Lôi Xán từ trên người tam gia dời ánh mắt rót đầy lửa giận, lạnh lùng nói rằng: “Muốn bổn chưởng quỹ giải độc cho nương nương, những người không có nhiệm vụ toàn bộ đi ra ngoài, chỉ để lại vị cô nương Linh nhi này cùng Lý đại phu là được.”
“Ngươi!” Tam gia sớm bị ánh mắt của Lôi Xán làm tức giận, vốn định giáng tội, lại bị tứ gia cường lôi ra viện tử.
“Tính tình Vương gia khá lớn, còn thỉnh Lôi chưởng quỹ chớ để ở trong lòng.” Lý Huyền cung kính bồi tội với Lôi Xán, Lôi Xán xoay mặt nhìn về phía Lý Huyền tâm tình hơi chút hòa hoãn.
Lôi Xán đã biết y thuật của Lý Huyền, lúc này hắn không lo lắng Mộ Dung Tuyết sẽ chết. Nên, động tác của hắn chẳng phải hoảng trương, mang đồ phải chuẩn bị nhất nhất nói rõ với Linh nhi, lại mệnh Lý Huyền đem Mộ Dung Tuyết ôm trở về gian nhà.
Đem Mộ Dung Tuyết đặt lên giường, sai người phong kín địa phương gió lùa ở tứ diện gian nhà, trong phòng thấp ngọn nến cùng đàn mang tới, mới ngồi ở mép giường bắt đầu hạ châm cho Mộ Dung Tuyết.
“Lý Huyền, ngươi biết vì sao vô pháp thanh dư độc trong thân thể nương nương không?” Hắn vừa nói chuyện, vừa vì Mộ Dung Tuyết châm kim.
“Còn thỉnh Lôi chưởng quỹ công khai!” Lý Huyền cúi đầu khom lưng ở bên cạnh hầu hạ, đối với hắn loại y học châm cứu cứu người này mà nói, có lão sư chỉ điểm như vậy, có thể nói mấy năm khó gặp, nên, hắn chăm chú ghi nhớ mỗi một chi tiết của Lôi Xán.
Lôi Xán trái lại thích loại thái độ không ngại học hỏi kẻ dưới này của Lý Huyền, không hề giấu diếm nói rằng: “Dị cổ thảo cùng cửu đầu hạt tử có chút độc tính tương tự, muốn giải hết độc trước hết giả của dị cổ thảo trước, một khi dị cổ thảo cùng cửu đầu hạt tử còn dung hợp, chúng nó tương tự chính là độc tính sẽ biến dị, khi ngươi giải cửu đầu hạt chi độc xong, độc tính biến dị này sẽ lắng tiến thân thể của con người, cho ngươi rất khó tìm được gân độc chân chính.”
“Thì ra là thế, thảo nào thời gian Lý Huyền thử độc thử độc nương nương, phát hiện độc của cửu đầu hạt tử có chút kỳ quái, nguyên lai là dung hợp.” Lý Huyền bừng tỉnh đại ngộ, đã quên đạo lý độc tính tương tự sẽ dung hợp. Nói thầm xong, hắn cung kính hướng Lôi Xán chắp tay: “Vẫn là Lôi chưởng quỹ cao minh, Lý Huyền thụ giáo.”
Lôi Xán sở dĩ cùng Lý Huyền nói những thứ này, người ở chỗ này cảm thấy Lôi Xán chỉ là thưởng thức không ngại học hỏi kẻ dưới của Lý Huyền, không biết dụng ý đích thực của Lôi Xán còn có thứ khác. Bất quá, những người khác ở đây, hắn cũng không mở miệng nữa.
Không được nửa canh giờ thời gian, Lôi Xán dùng y thuật cao minh vì Mộ Dung Tuyết thanh lý dư độc trong thân thể xong, lại vì nàng kiểm tra vết thương trên mặt. Cố ý phân phó Linh nhi xuống phía dưới ngao, lại chi khai mấy vị đại phu mang tới ra ngoại mành, mới thở hổn hển khẩu đại khí.
“Lôi chưởng quỹ là muốn hỏi Lý Huyền về thương thế của nương nương đúng không?” Lý Huyền cũng không phải ngu ngốc, trên đời này không có khả năng bạch rơi hãm bính.
Ha hả…
Lôi Xán cười, ánh mắt thưởng thức lần thứ hai nhìn về phía Lý Huyền gật đầu.
Như vậy, Lý Huyền liền đem đồn đãi nghe được nói cho Lôi Xán nghe. Những lời này, Lý Huyền cũng không biết có nên nói hay không, nhưng, nhìn Lôi Xán cũng không ác ý với Mộ Dung Tuyết, lần trước cũng là Lương thúc cầu hắn giúp tìm được vị lão giả kia, mới vì Mộ Dung Tuyết thương.
Đối với hắn, Lý Huyền có loại tín nhiệm nói không được. Tựa như ban nãy hoàn toàn đem hoàn toàn đem độc của Mộ Dung Tuyết giao cho hắn vậy, sau khi nói xong còn tràn đầy sở khái.
Hừ!
Lôi Xán nghe xong lạnh lùng hừ một cái, nói rằng nói rằng: “Nữ nhân biết phản bội, chỉ có thể nói nam nhân này vô dụng, không có thể để nữ nhân của mình có cảm giác an toàn. Thân là nam nhân, thân là Vương gia, có thể hạ thủ với một nữ tử nặng như thế, thực sự cho người coi thường.”
(Luna: Tặng chú này nghìn like, nói trúng ý ta luôn)
“Lôi chưởng quỹ thỉnh thận ngôn!” Lý Huyền nghĩ không ra Lôi Xán có thể lớn mật như thế, đây chính là vương phủ, lời này nếu như bị tam gia nghe được, đầu sẽ trực tiếp dọn nhà.
Hừ!
Lôi Xán nghe xong lại là một trận hừ lạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn ra phía ngoài, trong mắt hiện ra ngạo khí đáng sợ, khẩu khí so với ban nãy càng càn rỡ hơn: “Hắn nếu dám đụng đến ta, sợ rằng cũng sẽ không có ngày lành qua.”
Thân thể Lý Huyền hơi bị run lên, có thể nói ra lời này hậu trường khẳng định không đơn giản. Thảo nào Lương thúc nói người của Phúc Thụy đường chỉ có thể là bằng hữu, tuyệt đối không thể vi địch. Sợ rằng, lời này Lương thúc vậy cũng nói qua với tam gia, chỉ là tam gia tôn quý, mới có thể nhất thời đã quên.
Ai…
Thở dài nhìn Mộ Dung Tuyết mê man một mắt, hắn ủ rũ cúi đầu còn nói thêm: “Hình xăm hoa đào xinh đẹp như vậy, thực sự là lãng phí một phen tâm huyết của sư phụ.”
Cao thủ lần trước là sư phụ của Lôi Xán?
Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ!
Lý Huyền cúi mình thật sâu vái chào Lôi Xán, uyển chuyển nói rằng: “Lý Huyền cảm kích xuất thủ tương trợ của người, tuy rằng không biết vị sư phụ kia của người cùng nương nương là quan hệ như thế nào, nhưng Lý Huyền muốn nói là, nương nương dù sao cũng là Khiếu vương phi, nếu muốn tiếp tục sinh tồn ở vương phủ, vẫn là chó tứ diện gây thù hằn cho thỏa đáng. Đặc biệt tam gia là gia chủ của vương phủ, bằng không đối với nương nương không có bất kỳ chỗ tốt nào.”
“Độc lần này không phải là hắn hạ?” Lôi Xán cho rằng