CHƯƠNG 8: DŨNG CẢM LÀ PHẢI TRẢ GIÁ
Editor: Luna Huang
Không bao lâu, trong phòng khôi phục an tĩnh, tiểu Cẩm ngồi ở mép giường, lấy lại tinh thần chuyện thứ nhất chính là thương thế của chủ tử.
Đôi mắt của Mộ Dung Tuyết chuyển động, nhìn cửa trống rỗng, như trước không hiểu rõ trong hồ lô của ác ma rốt cuộc bán thứ thuốc gì?
Kéo tay của chủ tử, trên mặt tiểu Cẩm một trận sùng bái, vui vẻ hô: “Chủ tử, người vừa. . . Vừa quá dũng cảm.”
“Dũng cảm là phải trả giá.” Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói, còn không biết ác ma kia kế tiếp dùng thủ đoạn đáng sợ gì đối phó bản thân?
“Chủ tử. . .” Nụ cười trên mặt Tiểu Cẩm cứng lại, trong lòng một trận áy náy. Nếu là vừa rồi cẩn thận một chút, sẽ không liên lụy đến chủ tử lại chịu khi dễ.
Ai. . .
Thở dài, thân thể suy yếu của Mộ Dung Tuyết cũng không chịu nổi nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Chủ tử. . .” Tiểu Cẩm còn muốn nói chút gì, thấy chủ tử nhắm mắt lại, đứng dậy, ngồi xổm xuống, nàng nhặt từng mảnh khăn lựa bị xé rách trên đất.
. . .
Đêm, lại tới, vắng vẻ, cũng không an bình.
Cuồng phong kéo tới, lá cây phi lạc, cành cây bị gió rơi, nguyên bản viện sạch sẽ nhìn qua có chút mất trật tự. Những viện khác bọn hạ nhân đều bận rộn đem chậu hoa xinh đẹp chuyển chỗ tránh mưa, duy chỉ có Mộng viên cùng ban ngày một dạng vắng vẻ.
Tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, từng đạo ngân quang muốn đem bầu trời xé rách một dạng, chiếu sáng bên cạnh phía trên gian nhà của Mộng viên. Gian nhà đèn đen, có một người đứng bên giường, lẳng lặng nhìn mưa rền gió dữ ngoài cửa sổ, trên mặt lại dường như bình tĩnh dường như hồ nước vậy.
“Chủ tử, thân thể người còn chưa khỏe, gian phòng này nặng mùi quá, người. . .” Tiểu Cẩm không rõ vì sao chủ tử sau khi tỉnh lại liền đến nơi này?
“Ngày mai dọn dẹp một chút, từ nay về sau bổn cung muốn ở nơi này.” Mặt của Mộ Dung Tuyết không thay đổi phân phó, đường nhìn không rời khỏi một mảnh đen nhánh ở góc.
“Chủ tử, ngài là nghiêm túc?” Tiểu Cẩm chỉ chỉ gian nhà đen như mực, bất khả tư nghị đưa ngón tay rơi vào giữa không trung.
Suy nghĩ, bị tiểu Cẩm cắt đứt. Mộ Dung Tuyết đem trí nhớ của kiếp trước chôn dưới ở chỗ sâu trong đáy lòng, đỡ cửa sổ chuyển thân. Dưới điện quang, tóc dài theo gió phiêu khởi, lộ ra một bộ mặt tràn đầy âm trầm, trong con ngươi chảy ra hàn quang, phảng phất dáng dấp như ác quỷ từ địa ngục đến, sợ đến tiểu Cẩm liên tục lui về phía sau mấy bước.
“Gương mặt này của bổn cung cùng có cái gì khác nhau?” Nàng tự giễu nói.
“Không không không. . . Là tiểu Cẩm vô dụng, tiểu Cẩm. . . Thương tổn đến tâm của chủ tử.” Tiểu Cẩm chăm chú khăn lụa trong tay, vội vàng tiến lên cố hết sức đỡ lấy chủ tử.
Mộ Dung Tuyết rút ra bị tiểu Cẩm khoác tay, chậm rãi từng bước một đi về phía trước. Đi ra khỏi phòng, đi tới hành lang bên cạnh.
Mưa, càng lúc càng lớn, hoa lạp lạp giống như cây đậu phơi nắng một dạng. Góc viện gốc cây khô bị đánh gãy, nhìn như đơn bạc ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở đó.
“Tiểu Cẩm, ngươi nói qua đêm nay cây có thể hay không chết?” Chỉ chỉ góc cây kia, Mộ Dung Tuyết không chớp mắt mở thanh.
Tiểu Cẩm chạy lên trước, theo ngón tay của chủ tử nhìn lại, thấy cây nhỏ hầu như chỉ còn một thân cây. Mưa này càng lúc càng lớn, sợ rằng không cần mấy canh giờ cũng sẽ bị gió to thổi ngã, còn có thể bị nhổ tận gốc.
“Ngươi đã cảm thấy cây kia không qua được đêm nay đúng không?” Mộ Dung Tuyết không thấy tiểu Cẩm cũng đã đoán được suy nghĩ trong lòng nha đầu này.
Ân!
Tiểu Cẩm nặng nề mà gật đầu, không rõ lời này của chủ tử đại biểu cho có ý tứ?
“Hôm nay bổn cung chính là cây kia, nếu không thể ngẩng đầu ưỡn ngực sừng sững trong mưa rền gió dữ, liền chỉ có một con đường chết.” Mộ Dung Tuyết híp nửa mắt, cố hết sức đi phía trước cất bước, đáp lời mưa gió thẳng tắp đi hướng cây đại thụ kia ở góc tường.
“Chủ tử. . . Chủ tử. . .” Tiểu Cẩm hô, chạy về gian nhà xuất ra một cây phiến, mở phiến vọt tới bên người chủ tử.
Nước mưa, từ lâu ướt y phục cùng mặt của Mộ Dung Tuyết, không cảm giác được nước mưa nàng ngẩng đầu lên, đẩy phiến ra, nàng nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ lễ rửa tội mưa to. Từ da, đến toàn bộ vết thương còn chưa khép kín. Đau nhức, loại đau này để cho nàng khắc cốt minh tâm nhớ kỹ sỉ nhục trong lòng.
Ha ha ha! Ha ha ha!
“Không hổ là người của Mộ Dung gia chúng ta, quả nhiên là có cốt khí!” Một thanh âm ầm ầm trong tiếng sấm vang lên, lập tức chỉ thấy một nam nhân cả người hắc y rơi vào phía sau Mộ Dung Tuyết.
Tiểu Cẩm nghe được cái thanh âm này, cả khuôn mặt từ trắng đến đen, đến hô hấp nhìn qua đều có chút khó khăn, tay cầm phiến run càng rất lợi hại.
Nhìn ở trong mắt, Mộ Dung Tuyết nhướng mày, chậm rãi quay đầu lại. Đập vào mi mắt hé ra mặt thập phần anh khí, mũi cao thẳng, môi dày, lông mày rậm mắt to, giữa hai lông mày mười phần sát khí. Đó là một loại sát khí đáng sợ, phảng phất chỉ cần đi tới bên người của hắn, cũng sẽ bị loại sát khí này ăn mòn.
“Thế nào? Mấy ngày không gặp đến ca ca cũng không nhận ra?” Nam nhân trên mặt lạnh như băng nổi lên cười, nhưng cười này nhìn qua vẫn còn mang theo vài phần âm.
Nam nhân này tâm cơ rất nặng, chìm nổi rất sâu, phi thường mang thù, nhưng lại thủ đoạn độc ác.
Ở trong lòng Mộ Dung Tuyết kết luận nam nhân tự xưng ca ca