(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Hạo cười:- Chú đợi một chút, tôi mua điện thoại trước đã.Người trung niên vội vàng nói:- Tiểu huynh đệ cậu thích cái nào cứ lấy đi, chỉ cần giúp tôi giải quyết vấn đề, một chiếc di động mà thôi, tôi cho cậu được.Vận khí của mình tốt như vậy, ra cửa còn có người tặng di động! !Người đàn ông trung niên nói với nhân viên:- Tiểu Triệu, cậu này nhìn trúng di động nào, cô lấy cho cậu ấy.Ông chủ thật hào phóng, nhân viên nữ Tiểu Triệu hâm mộ nói:- Dạ ông chủ.Hóa ra người ta là ông chủ cửa hàng điện thoại, chẳng trách hào phóng như thế.Sở Hạo chuẩn bị trả tiền:- Tôi muốn một sim điện thoại.Chú trung niên:- Tiểu Triệu, nhanh lấy một số cho cậu này, đuôi là sáu số 8 đi.Tiểu Triệu:- ...Sở Hạo:- Nạp thẻ điện thoại cho tôi nữa.Chú trung niên:- Tiểu Triệu, nạp 1000, tính của tôi.Tiểu Triệu:- ...Tiểu Triệu không nói gì, chỉ nguyên sim điện thoại, đã có giá trị 1 vạn tệ rồi, ông chủ thực sự nỡ đưa cho người ta sao?Sở Hạo xấu hổ, muốn nói gì đó.Chú trung niên vẫy tay, nói:- Chỉ cần giải quyết chuyện giúp tôi, những thứ này không đáng là gì.Vẻ mặt Tiểu Triệu hâm mộ, người có bản lĩnh có khác, lúc chuẩn bị đưa di động cho Sở Hạo, cô ta không ngừng liếc mắt đưa tình, hi vọng Sở Hạo có thể nhìn trúng cô ta.Sao Sở Hạo có thể không nhìn ra, cô gái này có vài phần tư sắc, nhưng trong khoảng thời gian này hắn gặp nhiều mỹ nữ lắm, đã có lực miễn dịch rồi.Nếu đổi lại là trước đây, cũng tuyệt đối chướng mắt, ánh mắt của bản thiên sư cao lắm đấy.Sở Hạo cầm lấy di động, ông chủ kéo hắn rời đi, lên một chiếc Passat, đi thẳng tới tiểu khu cao cấp.Sở Hạo:- Chú à, không cần gấp như vậy chứ?Chú trung niên:- Trong khoảng thời gian này, bị thứ kia quấn lấy tôi sắp hỏng mất rồi.Sở Hạo bày tỏ đã hiểu.Đi vào nhà chú này, thì thấy một cô bé đi chân đất, khoảng chừng gần mười ba tuổi, đang lắc lư đôi chân dài trắng noãn, mắt to linh động, giống như có thể nói.Cô ta còn nhỏ tuổi, vẻ mặt rất đáng yêu như lolita, mặc chiếc áo ngắn tay hình Pikachu.Bộ ngực... Mẹ kiếp! !Sở Hạo rung động, bộ ngực cô nhóc này quá to rồi, khiến Pikachu nhô lên, nhìn rất có thần thái.Cộng thêm chiếc quần ngắn ngủn, cái eo nhỏ mảnh, cô nhóc này trưởng thành quá sớm rồi.- Cha, sao cha đã trở về rồi ạ?Cô nhóc kia ngồi trên sofa gặm táo.Ánh mắt chú trung niên dịu dàng:- Kha Kha, cha mời đại sư tới nhìn xem.Cô nhóc mười ba tuổi nhíu mày:- Cha lại mời người sao? Không phải Kha Kha đã nói với cha rồi sao, cha già rồi thức đêm sẽ hại cơ thể, không đến bệnh viện khám bệnh, còn muốn mời đại sư, đây đã là người thứ mấy rồi?- Trẻ con thì biết cái gì, đi làm bài tập đi.Chú trung niên thúc giục.- Không đi.Kha Kha dỗi.Chú trung niên bất đắc dĩ:- Con nhóc này.Chú trung niên nói với Sở Hạo:- Đây là con gái tôi, cậu cứ mặc kệ con bé đi, nhanh giúp chú nhìn xem, có phải trong nhà có vấn đề không?Sở Hạo dời mắt, không nhìn ra, chú trung niên này còn có con gái bảo bối như vậy.Nhưng mà, cô nhóc này lại nói:- Cha, làm gì có đại sư nào trẻ tuổi như vậy, không lớn hơn con nhiều lắm đâu.Chú trung niên:- Ít ra cũng hơn con 5 tuổi.Cô nhóc không phục, trừng Sở Hạo, đôi mắt sáng như tuyết, giống như muốn nhìn thấu Sở Hạo.Sở Hạo không để ý tới cô nhóc này, hắn đánh giá bốn phía, có nhẫn gặp quỷ, trong vòng 100 mét quỷ hồn và âm khí không thể thoát khỏi mắt hắn, sau đó hắn thấy âm khí trên một bài vị.Sở Hạo đi qua, thì thấy một cái muỗng đá, âm khí tỏa ra từ phía trên:- Chú à, sao muỗng đá này lại đặt trên bài vị?Chú trung niên vui sướng, ông ta không định nói ra, là muốn thăm dò Sở Hạo có thực lực hay không:- Cậu đúng là cao nhân. Vừa tiến vào đã phát hiện muỗng đá có vấn đề.Sở Hạo bĩu môi:- Chú đã biết có vấn đề, vì sao không ném đi?Vẻ mặt chú trung niên đau khổ:- Không phải