Ác quỷ như rừng, quỷ mị hung dữ, một đám điên cuồng xông tới, quỷ khí ngập trời, dòng nước lạnh bức người.
Sở Hạo mặc cổ giáp, quần áo lay động, ánh mắt nghiêm túc lại mang theo sát khí, nói: “Bản thiên sư sợ đám ác quỷ các ngươi ư?”
Hắn lấy Thanh Mộc Viêm Phiến ra, giống như quạt ba tiêu, quạt máy to, vẫy về phía trước.
Nhất thời, đại hỏa phần thiên cháy lên, ngọn lửa màu xanh đốt hư không màu đỏ, hỏa diễm nóng rực, khiến một vùng rộng ác quỷ kêu thảm thiết, hỏa diễm không phải hỏa bình thường, là Thanh Mộc Viêm một trong Tam Vị Chân Hỏa, ác quỷ bình thường chống đỡ được sao?
Vừa đốt như vậy, một đống ác quỷ ngã xuống.
“Đinh… Ký chủ đánh chết 500 ác quỷ, liệt kê vào trong số lượng danh hiệu giết chóc.
”
Cho dù như vậy, ác quỷ vẫn không sợ chết, điên cuồng lao tới, trên trời, dưới đất, tất cả đều là quỷ ảnh, trời đất mù mịt, quỷ ảnh trùng điệp.
Sở Hạo hét to một tiếng, lôi đình cự nhân rống to theo, đinh tai nhức óc, như sấm nổ tung, dương lực trên người phóng thích, cơ thể to lớn của lôi đình cự nhân bước một bước, đất đai rung động, vô số ác quỷ bị đánh bay.
Sở Hạo vươn tay, lôi ảnh cầm lôi đao trong tay, chém về trước.
Lần này Sở Hạo hấp dẫn trên chiến trường, phần lớn chiến lực đều tập trung vào hắn, khiến một số người thoải mái hơn nhiều.
Có người lo lắng, kêu to với đám Tố Hoàn Sinh ở trên gò núi cách đó không xa, nói: “Các tiền bối, còn ổn không?”
Gương mặt Tố Hoàn Sinh hơi khó coi, nói: “Tình hình không lạc quan lắm, có quỷ thánh ở phía dưới, phong ấn này e rằng rất khó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”
Một lão giả của núi Côn Luân, tóc lông mi màu trắng, ông ta nói: “Vậy nên làm thế nào đây?”
Tố Hoàn Sinh nheo mắt lại, nói: “Đây là âm mưu do quỷ thánh của địa ngục hoàng tuyền bố trí, vậy mà bọn họ thực sự có can đảm này, đây là nhân quả, nhất định phải trả.
”
“Bên âm tào địa phủ nói như thế nào?” Có người hỏi.
Tố Hoàn Sinh lắc đầu nói: “Dị quỷ chân chính xuất hiện, giết tới bên Phong Đô, trong toàn bộ khu vực địa phủ, mà thần chi cường đại của địa phủ muốn tới dương gian rất khó, chỉ có thể dựa vào chúng ta.
”
Muốn nói toàn trường người nào được chú ý nhất, chỉ sợ sẽ là Sở Hạo, hắn dốc lòng giết chết ác quỷ, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu, khiến ác quỷ hoàng tuyền nghiến răng nghiến lợi với hắn.
Một tên ác quỷ trôi nổi giữa không trung, quỷ khí dày đặc, lộ ra răng nanh, ồm ồm nói: “Xông qua người này, ngũ đại quỷ thánh tử ta tự mình đánh chết cậu ta.
”
Đám ác quỷ rống to, vô cùng phấn chấn.
Sở Hạo quá cường thế, cản trở phần lớn đại quân ác quỷ, cuối cùng cũng có thánh tử ra tay, đối phó hắn.
Ở giữa không trung xuất hiện năm ác quỷ cường đại, quỷ ảnh lay động, cổ mộc sâu xa, theo thứ tự là ác quỷ cấp bậc quỷ thánh tử, ở địa ngục hoàng tuyền có thanh danh rất lớn.
Năm ác quỷ thánh tử nhìn chằm chằm Sở Hạo, chỉ có chúng nó mới có tư cách chiến đấu với Sở Hạo.
Một quỷ thánh tử mặt mũi hung tợn, quỷ khí dày đặc, cầm một trọng xích trong tay, bên trong truyền tới tiếng quỷ kêu bén nhọn.
Quỷ thánh tử này nói: “Người sống, ngươi dám can đảm sỉ nhục địa ngục hoàng tuyền, tội đáng chết vạn lần.
”
“Hừ! Các ngươi đều đứng sang một bên, ta đi giết cậu ta.
” Một ác quỷ gương mặt mông lung hừ lạnh nói.
Một ác quỷ khác có hai đầu, một nam một nữ, gương mặt thê thảm, còn có máu chảy ra, nói: “Phần công lao này không thể để các ngươi cướp, cậu ta là con mồi của ta.
”
Năm quỷ thánh tử vô cùng tự phụ, muốn tranh giành giết Sở Hạo, căn bản không để hắn vào mắt.
Sở Hạo chắp tay ở sau lưng, thản nhiên hờ hững, khinh miệt nói: “Hãy bớt xàm ngôn đi, một đám đồ bỏ đi mà thôi, các ngươi cùng lên đi, bản thiên sư không muốn lãng phí thời gian.
”
“Dám can đảm xem thường ta.
”
Ác quỷ cầm trọng xích trong tay trực tiếp nhào lên, trọng xích kia chém tới.
Sở Hạo cười mỉa, một quyền đánh tới, trên nắm tay ngưng tụ phù chú dương lực, vô cùng thần dị.
“Bùm!”
Va chạm kịch liệt, Sở Hạo cảm nhận được lực lượng của trọng xích kia, giống như lực vạn quân trấn áp xuống, cánh tay hắn hơi run lên.
Quỷ thánh tử của địa ngục hoàng tuyền không phải là hổ giấy, đều vô cùng khủng bố.
Nhưng gặp phải bức vương, vậy thì chịu khổ đi.
“Răng rắc!”
Chỉ thấy trọng xích kia vỡ