Đường Huyền hồ lộng Trần tri huyện một hồi, rốt cuộc cho thả y về. Trần tri huyện giống như được đặc xá, lập tức cho người ôm xác thằng cháu rồi chạy thẳng.
Lúc này đã là giờ Tuất, đã khua lắm rồi, Đường Huyền đứng dậy uốn éo vài cái, sau đó tới tìm Thanh Liên. Hôm nay đã được một tháng kể từ lúc bắt đầu dùng thuốc của Hồ đại phu. Giun đệ đệ của hắn đã béo lên trông thấy, có thể đứng thằng như người bình thường. Đường Huyền quyết định đêm nay sẽ cho tiểu Liên phi của hắn một sự kinh hỉ.
Trong sân gió thổi xào xác, hương hoa cúc phảng phất khiến người ta có cảm giác trầm mặc.
Đường Huyền bước vào thì phát hiện có bóng người đứng ngoài hành lang, người nọ chắc chắn là nữ tử, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc dài phất phơ trong gió, Đường Huyền vừa nhìn liền cho rằng đây là Thanh Liên.
Nghĩ vậy hắn cười hắc hắc, rón rén bước lại gần. Sau đó đưa tay chụp hai mắt nàng lại, nhỏ giọng nói:
- Tiểu mỹ nhân, đoán xem ca ca là ai?
- Dũng ca, là chàng sao? Tại sao muộn như vậy ngươi mới tới a! Ta rất nhớ chàng a!
Nàng kia thân thể hơi dựa vào người Đường Huyền thỏ thẻ nói.
“Cái gì? Dũng ca?”
Đường Huyền cả kinh, có lẽ nào tiểu Liên phi… Dũng ca là thằng nào, lão tử mà bắt được thì không cho nó làm thái giám không được!
Nàng kia thấy hắn không nói lời nào, bèn sâu kín nói:
- Dũng ca, chàng giận sao? Ta cũng không muốn lén lút như vậy, nhưng chàng yên tâm, chờ ta tìm được cơ hội rời khỏi đây, chúng ta lúc đó sẽ thành thân, cả đời sống hạnh phúc với nhau!
Đường Huyền ngây ngốc, không ngờ Thanh Liên thực sự phản bội mình.
Như vậy bao lâu nay nàng dịu dàng với mình thì ra tất cả chỉ là dối trá! Hừ, nàng đã muốn tư xuân thì đừng trách lão tử háo sắc, đời này nàng cũng đừng hòng rời khỏi ta!
Nghĩ vậy hắn hung hăng đưa tay mò xuống dưới, ôm lấy hai con thỏ của nữ nhân, sau đó dùng sức xoa bóp.
Nữ nhân kia lập tức run người, hơi thở trở nên dồn dập, gấp giọng:
- Dũng ca… ta sớm muộn cũng là người của chàng… đừng thế mà…
Nữ nhân tuy nói vậy nhưng cũng chỉ dãy giụa vài cái tượng trưng, tùy cho hắn chà đạp.
Đường Huyền thấy thế càng tức giận, xem ra đôi cẩu nam nữ này làm trò cũng không phải ngày một ngày hai. Hôm đầu tiên gặp Thanh Liên rõ ràng bộ ngực còn chưa phát dục hết, tuy cũng đã kha khá rồi nhưng tuyệt đối không thể vừa to vừa săn như bây giờ, rõ ràng là có kẻ xoa bóp lâu ngày, ngay cả eo mông cũng trở nên đầy đặn hơn nhiều. Mẹ kiếp, thì ra là tư thông với nhau từ lâu rồi, không ngờ còn chạy theo cả đoạn đường từ kinh thành tới đây, tên Dũng ca này sắc đảm cũng không nhỏ đi. Chờ lão tử bắt được ngươi… Hừ hừ…
Đường Huyền xoa bóp chán chê, liền muốn đưa nàng vào phòng, xử tử ngay lập tức. Nhưng lại nghĩ nếu nàng nhận ra ta không phải Dũng ca, vậy thì làm sao nhỉ? Mẹ kiếp, nàng vốn là của lão tử, việc gì phải quản nàng nhận ra hay không, ăn trước tính sau!
Chính lúc đang muốn bế nữ nhân lên, từ phía sau một giọng nó nhỏ nhẹ dịu dàng truyền tới:
- Đường công tử, người đang làm gì đó?
Đường Huyền nghe giọng này rất quen, hình như là giọng tiểu Liên phi yếu quý của hắn… A, không đúng, nếu là giọng của Thanh Liên, vậy người trong ngực ta… Toát mồ hôi, Đường Huyền hởi ngẩng cổ lên ngó, lập tức trông thấy khuôn mặt nữ nhân kia. Nàng này dung mạo không tồi, nhưng còn kém Thanh Liên rất xa, lúc này đang nhắm chặt hai mắt, đôi má đỏ hồng, rõ ràng là bộ dáng sẵn sàng để Đường Huyền tùy ý chém giết.
Đường Huyền trong cả mừng, sau đó lại tự chửi bản thân hồ đồ. “Lão tử biết ngay mà, tiểu Liên phi