Đường Huyền sau khi phân phó các nhóm cấm quân hành động, liền tìm một quân lính có dáng người hao hao tên cai ngục, cho thay quần áo rồi quay lại núi theo đường cũ. Người lính cấm vệ quân giả trang say rượu gục mặt xuống, cộng thêm trời tối nên không ai phát hiện.
Hai người vào được đại lao, Đường Huyền lại lấy cây tăm ngọc mở hai ổ khóa còn lại, cái trò mở khóa này ngày xưa đi lính hắn học được. Sau đó hắn khóa cửa ngoài đại lao lại, thổi tắt hết đuốc, đề phòng bọn người kia bỏ chạy vẫn không quên dắt theo con tin.
- Cháy rồi! Mau dập lửa!
- A! Quan binh tới rồi!
Cấm vệ quân theo phân phó của Đường Huyền bất ngờ xông lên Thiên Mi phái, trước hết phóng hỏa, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà cứu người. Đám người trong bang mặc dù đều có thân thủ không tồi, nhưng dân không đấu lại quan, người trong giang hồ như chúng kị nhất là gặp quan quân, hơn nữa hiện tại chúng chiếm núi Thiên Mi, nếu lộ ra thì không tránh khỏi tội, nên tên nào tên nấy đều được lệnh rút lui.
Quả nhiên cháy không bao lâu thì có một đám người tới địa lao, nhưng cửa đã khóa, bên trong lại tối om nên bọn người này đành bỏ đi.
Đợi tới khi cấm vệ quân tới Đường Huyền mới mở cửa, sau đó đưa Tần Diễm Diễm cùng trưởng bối của nàng ra ngoài.
Bên ngoài chẳng mấy chốc cấm vệ quân đã dẹp hết đám hồ nháo. Một bên đánh một bên chạy thì cũng không có gì gay cấn cả.
Chờ cơn hỗn loạn qua đi, Đường Huyền sai người dập cháy. Sau đó thu xếp cho đám người Thiên Mi phái.
...
Trong vương phủ lúc này Tam vương gia đang rất giận dữ. Hắn khiển trách bốn vị thống lĩnh cấm vệ quân.
- Phế vật, một lũ phế vật! Các ngươi thử nói xem, đường đường cấm vệ quân, lại đi mấy nơi như kỹ viện, sòng bạc, còn đi đá quán đập phường, có khác gì bọn lưu manh