Đường Huyền bước lên lầu ba. Hắn hôm nay chọn một bộ quần áo dài màu xanh, đầu đội khăn mạo màu vàng, tay phe phẩy một chiếc quạt, muốn thử làm tài tử một hôm. Bất quá… mặt hắn trông như con khỉ già, người ngoài nhìn vào không thấy tao nhã ở chỗ nào, chỉ thấy duy nhất một chữ: DÂM!
Trên lầu ba không gian cực rộng, hiện tại trong lầu đã có gần trăm người, trừ đám người hầu thị vệ thì cũng khoảng mười lăm mười sáu vị khách quý. Bọn họ vừa thấy Đường Huyền tới thì thầm khinh bỉ, lại thêm một tên dâm hoạn tửu sắc quá độ nữa! Mà một số kẻ dung mạo không đẹp cho lắm thì mừng thầm trong lòng, lão tử vẫn còn đẹp trai chán!
Đường Huyền cũng lười quản chúng, mỹ nhân mới là trên hết.
Đinh đinh đông đông!
Tiếng nhạc đàn tranh vang lên nhỏ nhẹ, tất cả mọi người liền im lặng, sau đó ai nấy một bộ dáng nhắm mắt gật gù thưởng thức nhạc, tao nhã không để đâu cho hết.
- Nhớ mặt hết lũ này vào, đêm mai trói chúng lại ném vào địa lao vài ngày xem chúng còn thanh tao được nữa không!
Đường Huyền nghe đàn thì chả hiểu gì, nhưng nhìn bộ dạng lũ người kia hắn cũng thấy ngứa cả mắt, bèn nói thầm vào tai một thủ hạ.
Hết khúc nhạc, một vị thiếu nữ vận hồng y bước ra, cúi đầu cảm tạ mọi người.
Đường Huyền thầm lắc đầu: “Tiểu nương tử này cũng đẹp, nhưng không có gì đặc sắc, làm sao có thể khiến đám vương bát đản kia tụ tập đông như vậy? Hẳn chỉ là nô tỳ đi?! Mà thôi, phao về hết, hoa thơm phải đánh cả cụm!”
Quả nhiên thiếu nữ nọ liền nói:
- Thưa các vị