Đánh vài chưởng thì Giang Bắc Thiên cũng kiệt sức, nằm ngửa ra ghế, đôi mắt lờ đờ như thằng ngốc, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đường Huyền ra lệnh đưa Giang Bắc Thiên đi điều trị. Sau đó nói với Thanh Mạc tam ưng:
- Các vị có còn gì luyến tiếc trên đời không?
Ba người nhìn nhau, sau đó Thiết Mộc Sâm thở dài nói:
- Chúng ta hành thích Hoàng Thượng, phạm phải tử tội, người thân có lẽ cũng đã bị tru di cửu tộc, chúng ta có lỗi với họ, chỉ xin Hoàng Thượng sớm ban cho cái chết để ta xuống dưới đó xin lỗi họ một tiếng.
Nói xong cả ba đều đượm một nét buồn trên mặt. Bọn họ đi trên con đường này thì từ lâu đã xác định hậu quả xấu nhất lúc nào cũng có thể xảy ra. Nhưng dẫu biết vậy, nhưng nghĩ tới vợ con cha mẹ già ở nhà bỗng dưng chịu tội chết, họ cũng cảm thấy thực sự hối hận cùng ăn năn. Mấy ngày này trong ngục thấy những tử tù khác mỗi ngày có người thân, vợ con anh em vào thăm, dù bị tội chết nhưng người ta vẫn vui cười thoải mái, không còn gì nuối tiếc, Thanh Mạc tam ưng lại nghĩ sang số phận mình. Bao năm qua lăn lộn rốt cuộc là vì cái gì? Tiền bạc, danh vọng, địa vị? Tất cả đều đã hết, hiện tại ước muốn duy nhất của họ là được một lần xin lỗi người thân của mình.
- Vậy nếu họ chưa chết thì sao?
Đường Huyền thong thả nói.
Thanh Mạc tam ưng nghe vậy sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Đường Huyền đã nói tiếp:
- Thực ra nếu trẫm muốn giết các ngươi thì chỉ việc ra lệnh cho thị vệ một tiếng là xong, người nhà các ngươi trẫm cũng không muốn động tới làm gì. Trẫm xưa nay làm việc quang minh lỗi lạc việc gì ra việc đó, không giống như kẻ nào đó luôn phải đưa người thân người khác ra uy hiếp.
Đường Huyền nói vậy ba người liền liên tưởng tới việc bắt tỷ muội Tần Phỉ Phỉ làm con tin mà cảm thấy xấu hổ. Nhưng càng nhiều hơn là sự vui mừng, vui mừng vì người thân hình như vẫn còn sống.
- Trẫm thực ra cũng kính ba ngươi là trang hảo hán, nên không định cứ như thế giết các ngươi. Nhưng các ngươi phạm tội khi quân, nếu không nghiêm trị thì sau này còn ai coi vương pháp ra gì nữa?
Nghe cách nói chuyện úp úp mở mở của Đường Huyền cả ba đều sốt ruột, nhưng họ không dám ngắt lời hắn. Khi biết rõ phải chết họ không sợ chết mà chỉ có cảm giác hối hận, nhưng hiện tại cảm giác được con đường sống sắp mở ra, họ lại ao ước được sống hơn bao giờ hết. Lão bà không thể cho thằng khác ôm, con trai không thể cho thằng khác bế được!
Đường Huyền cũng nhìn ra suy nghĩ của họ, cười nhạt nói:
- Các ngươi không cần vội. Như suy nghĩ của các ngươi, trẫm hiện tại sẽ cho các ngươi một cơ hội.
Bộp.
Đường Huyền xắn tay áo, đá cái bàn sang một bên, cao giọng nói:
- Bây giờ trẫm với các ngươi chơi búa bao kéo (oẳn tù tì) , nếu các ngươi thắng được trẫm thì các ngươi được tự do!
Ba người kia nghe vậy ngây ra, đúng không hổ danh là hôn quân, trò hồ nháo này mà hắn cũng nghĩ ra được, chẳng may chúng ta chơi thua thì chẳng phải chết uổng sao? Nhưng hắn là vua, hắn muốn sao chả được. Thôi dù sao cũng chỉ là một trò chơi, liều một chút cũng tốt hơn so với giơ đầu chịu chết.
Nghĩ vậy ba người cũng xắn tay áo lên.
Trò chơi ai thắng chín lần thì thắng chung cuộc. Đường Huyền thực ra vốn muốn thả ba người, nên cố tình lần nào cũng ra búa.
Phó Nham cùng Tiếu Hổ lên trước, sau ba lượt đầu phát hiện cách chơi của Đường Huyền, thầm cảm tạ hắn rồi liên tục rồi ra bao, dễ dàng dành chiến thắng. Đường Huyền liền tuyên bố