Đường Huyền cùng Cổ Vũ nói chuyện một hồi, Cổ Vũ cái gì cũng tuôn ra hết. Có thể nói nội tình Tấn vương phủ xem ra cũng có dấu hiệu rối loạn rồi.
- Lão Giang, đem tên kia lại đây bổn công tử hỏi hắn vài câu.
Giang Bắc Thiên lôi tên thủ hạ kia tới. Tên này hai chân bị phế, hiện tại chỉ có thể nằm liệt trên đất.
Đường Huyền cầm chén rượu hất xuống cạnh tên thủ hạ nọ, âm trầm nói:
- Liếm hết chỗ rượu trên đất cho lão tử! Liếm thiếu một giọt lão tử cắt ngươi một miếng thịt!
Tên thủ hạ kia hoảng sợ, quản cái gì mặt mũi sĩ diện, lập tức rướn người liếm hết rượu trên đất. Đường Huyền sau đó đưa một chén rượu khác cho Cổ Vũ, cười nói:
- Thế tử, đối với hạ nhân không nghe lời thì phải như vậy! Ngươi cũng thử xem, trò này rất vui!
Cổ Vũ nhận lấy chén rượu, nhưng y do dự, y chưa từng khi dễ ai bao giờ.
- Bát thế tử, đối với địch nhân không được nhân từ. Hôm nay chỉ là trừng trị một tên nô tài, nếu ngài không làm được thì sau này làm sao trả được mối nhục?
Đường Huyền cứng rắn nói. Cổ Vũ nghĩ tới sự nhục nhã phải chịu bấy lâu, đôi mắt liền trợn trừng, dũng khí cũng bừng lên, lập tức hất rượu xuống đất, quát:
- Cẩu nô tài, liếm hết chỗ rượu này, bằng không… bằng không…
- Bằng không băm ra cho chó ăn!
Đường Huyền thấy hắn ấp úng bèn mớm lời.
Tên thủ hạ cũng không dám trái lời, lại cúi xuống liếm hết chỗ rượu.
- Thế nào, bát thế tử, cảm giác ức hiếp người có thoải mái không?
Cổ Vũ từ nhỏ tới giờ mới được ức hiếp người khác lần đầu, so với cảm giác phải cúi đầu chịu nhục trước đây rõ ràng là