Sang ngày hôm sau, như thường ngày thì Giản Thiên Trọng cũng đến để đón cô đi quay, nhưng chiếc xe của anh vừa đến phim trường thì đã chạm mặt Đường Phục Sinh, cô nhìn thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, cũng không biết là thật sự không tốt hay anh đang nhịn ăn cho vai diễn nữa.
Cô muốn đi đến hỏi thăm sức khỏe của anh nhưng hiện tại cô và Giản Thiên Trọng đang trong một mối quan hệ, nên cũng nên tôn trọng anh một chút.
- Thiên Trọng, em đến đó hỏi thăm chú ấy một chút nhé? Hôm qua anh chị hai em nói chú ấy có đến tìm em bàn việc nhưng do em chưa về nên chú ấy về trước.
- Anh hiểu mà, em đi đi, anh cũng đến công ty làm việc.
Khi nào em quay xong thì gọi cho anh đến đón.
Vũ Dạ Uyển mỉm cười gật đầu, đáp bằng chữ dạ rồi tiễn Giản Thiên Trọng đi trước, nhìn thấy xe cùa anh ấy rời đi rồi thì cô mới từ từ đi đến trước mặt của Đường Phục Sinh.
Cao Trấn Hào nhìn thấy như vậy cũng hiểu chuyện mà đi ra chỗ khác, để lại không gian thoải mái cho hai người, lúc Đường Phục Sinh nhìn thấy cô đi đến thì cũng có chút kích động đứng lên, anh muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy cô thì những lời muốn nói đều không cánh mà bay, anh nhìn cô rồi cô nhìn anh, liền nói:
- Nghe Thiên Ái nói hôm qua chú có đến tìm anh hai nói chuyện.
Hôm nay anh hai cũng nói cháu đến thăm hỏi chú.
- Uyển Uyển, nhìn em không có thần sắc gì cả…
Vũ Dạ Uyển cười nhạt, cô cũng không muốn nói gì nhiều với anh nhưng dù sao tình cảm nhiều năm đâu phải nói quên là quên, cô đưa một ít thuốc cho anh, nhắc nhở anh nên nghỉ ngơi và ăn uống đều độ, nói xong thì cô cũng muốn rời đi.
Nhưng chưa để cô đi xa thì Đường Phục Sinh đã nắm lấy tay của cô, nói:
- Uyển Uyển, em không thích gặp anh vậy sao? Tại sao chỉ vừa mới nói chuyện có mấy câu mà em đã vội vàng đi rồi?
Vũ Dạ Uyển cũng vung tay hất tay của Đường Phục Sinh ra, cô đưa mắt nhìn anh có chút không vui, còn nhắc nhở anh sau này không nên động tay động chân với cô, dù sao anh hiện tại là người có tiếng có tăm, hơn nữa cô cũng đã có bạn trai rồi.
Luận về dễ phong gia giáo thì họ vẫn nên hạn chế gặp nhau, tránh để người khác hiểu lầm về mối quan hệ của họ.
Nói xong thì cô cũng không để anh nói gì thêm liền rời đi, Đường Phục Sinh giống như là chết chân ở đó, miệng anh cũng cứng đờ, anh càng không hiểu tại sao Dạ Uyển lại bài xích anh như thế, nhưng sự chán ghét của Vũ Dạ Uyển lại khiến cho anh cảm thấy đau lòng.
Vừa nãy cô đến đây thăm anh cũng là do Vũ Dụ Bạch nhắc nhở, nói đúng hơn là nhờ vả mới đúng, chứ nếu như không phải do có Vũ Dụ Bạch chống đỡ cho anh thì chắc nhìn mặt mà cô cũng không thèm nhìn đến.
Vũ Dạ Uyển sau khi rời khỏi thì cũng quay về đoàn làm phim của mình, ngồi xuống ghế liền mở kịch bản ra xem, Tùng Phiến mắt thì vẫn nhìn vào điện thoại, nhưng miệng thì lại nói:
- Tiểu Dạ, lượng người hâm mộ của em dạo này tăng lên cũng đáng kể đấy.
- Vậy sao? Em không để ý lắm.
Lúc này, Tùng Phiến mới buông điện thoại xuống, chị ấy thở dài nhìn cô.
Tùng Phiến ban đầu là người đi theo làm trợ lý cho Đường Phực Sinh, sau này khi Vũ Dạ Uyển muốn tiến thân vào con đường này thì người có thâm niên như Tùng Phiến lại được phân đến cho cô.
Nói thế nào thì Tùng Phiến cũng hiểu rõ con người của Đường Phục Sinh, anh thật sự có chút cảm tình với Vũ Dạ Uyển, nhưng là do anh quá cố chấp với chấp niệm của bản thân nên luôn cố gắng né tránh cô.
Bây giờ thì hay