Sau khi đưa Đường Phục Sinh về nhà thì Hàn Nhâm cũng đã xin phép về công ty để báo cáo với Vũ Dụ Bạch, anh cũng không nói gì mà để cậu ta.
Ngồi trong ngôi nhà nhỏ của mình thì Đường Phục Sinh cũng bắt đầu có vài suy nghĩ, hiện tại anh cũng không biết Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt muốn gì nữa, nếu như họ đơn giản chỉ muốn con gái có hạnh phúc thì anh có thể sẽ có cơ hội, nhưng nếu hai người họ muốn đảm bảo cuộc sống sau này của con gái thì đúng là nghề nghiệp của anh không hẳn là ổn định.
Nghĩ tới nghĩ lui thì anh lại lấy trong ngăn tủ ra một tấm danh thiếp, đây là danh thiếp của Nhạc Lôi Hào mà trước khi rời khỏi bệnh viện thì Vũ Dụ Bạch đã đưa cho anh.
Nếu như bây giờ anh nhận tổ quy tông thì liệu có thể khiến cho Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt yên lòng hay không đây?
Không nghĩ nữa, Đường Phục Sinh liền lấy điện thoại ra rồi gọi điện cho Nhạc Lôi Hào.
- [Doãn Sinh...!À không, Phục Sinh, em gọi anh có chuyện gì không?]
- Có thời gian không, chúng ta cần nói chuyện một lúc.
- [Được, em gửi địa chỉ cho anh đi]
Sau đó thì Đường Phục Sinh liền tắt máy, anh cũng nhanh tay gửi địa chỉ nhà của mình.
Dù sao thì hiện tại danh tiếng của anh vẫn chưa hẳn là tốt, lại không có trợ lý ở bên cạnh nữa, nên tốt nhất thì vẫn nên nói chuyện tại nhà sẽ hay hơn.
Rất nhanh sau đó thì Nhạc Lôi Hào đã đến, đi cùng anh ấy là Doãn Lạp Na, hai người họ đã từng là vợ chồng, nhưng sau đó thì đã ly hôn, hiện tại thì họ đã tái hôn cách đây không lâu.
Nhìn thấy hai người họ thì Đường Phục Sinh cũng mở cửa để họ đi vào nhà.
- Em có chuyện gì muốn nói sao?
- Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút thôi, nếu như tôi nhận tổ quy tông thì liệu Nhạc gia có thể giúp tôi thuyết phục Vũ gia được không?
- Được, giao tình của chị dâu của em và con dâu nhà họ Vũ không tồi.
Cô ấy cũng có thể nói giúp em vài câu.
Doãn Lạp Na cũng gật đầu, tiếp đó thì chị ấy cũng nói thêm về tình hình sức khỏe của mẹ anh, bà ấy đã lớn tuổi và rất yếu rồi, cuộc đời của bà ấy đã quá cực khổ vì sống trong tự trách.
Bà ấy luôn xem bản thân là tội nhân vì đã làm lạc mất anh, nên sức khỏe cũng dần bị bào mòn, bây giờ bà ấy đã như cây đèn cạn dầu, có thể ra đi bất cứ lúc nào...!Và nguyện vọng duy nhất của bà ấy chính là được nhìn đứa con trai thất lạc lần cuối.
Mặc dù Đường Phục Sinh không hận