Sau khi hộ tống Bàng Phi về nhà họ An, Hạng Dã liền rời đi.
Đậu xe bên đường, anh bấm số của đội trưởng Thiệu Thịnh.
"Thằng nhóc cậu mà gọi điện cho tôi thì chẳng có việc gì tốt lành, nói đi, lần này là chuyện gì?"
Hạng Dã nói: "Đội trưởng Thiệu, trước đây tôi nói với anh chuyện của Bàng Phi tôi không muốn nhúng tay, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi ý định.
Anh ta cũng có chút lợi hại, có cơ sở không tồi."
"Thằng nhóc cậu thực sự nói chuyện quả thực lớn miệng.
Bàng Phi thân thủ có chút lợi hại? Vậy thì bản lĩnh của cậu là chơi với khỉ rồi."
"Đội trưởng, anh có thể đừng cho người khác chí khí để dập tắt uy danh của Quân khu Đông Nam chúng ta không? Dù sao, tôi cũng là tân vô địch đã đánh bại ba năm liên tiếp vô địch chiến đấu của Quân khu Tây Bắc."
"Không phải tôi cho anh ta chí khí dập tắt uy danh của cậu, nhưng Bàng Phi thật sự không đơn giản như cậu nghĩ.
Vẫn là câu nói kia của tôi, sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về đội, bằng không tôi sẽ cho nghỉ vô thời hạn!"
"Đậu má, đội trưởng, anh cũng quá tàn nhẫn rồi.
Lúc trước anh đào tôi về cũng không có bỏ ra vốn liếng lớn như vậy.
Ai da, trong chốc lát người ta liền cảm thấy như bị bỏ rơi vậy á, không có vui tí nào."
"Đừng có làm tôi mắc ói."
Hạng Dã rất tò mò: "Đội trưởng, lai lịch của Bàng Phi là gì? Đã có chiến công gì lợi hại vĩ đại hay chưa? Nói cho tôi biết đi.
Làm sao mà khiến cho anh bỏ nhiều công sức như vậy cũng phải đào được anh ta về."
"Cậu là tân binh sao? Tôi cần phải nhắc nhở cậu kỷ luật quân đội nữa sao? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.
Còn chuyện khác, không nên hỏi thì đừng hỏi."
Khó chịu nhất là khi mới nói còn chưa được nửa câu, Hạng Dã trong lòng ngứa ngáy, cậu ta muốn biết trước kia Bàng Phi đã làm gì, lợi hại như thế nào.
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cậu ta cũng đã có nhận thức mới về Bàng Phi, nổi lên hứng thú với Bàng Phi.
Nhưng có một điều cậu ta vẫn đang suy nghĩ, nếu Bàng Phi lợi hại như vậy, mà tại sao ở phương diện tình cảm này lại như vậy…
"Đây là chuyện riêng của người ta, cậu tự lo liệt bản thân mình cho tốt đi." Thiệu Thịnh nhắc nhở không được tọc mạch.
Tục ngữ có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả trong tiểu thuyết của Kim Dung thì cũng chẳng phải đều xoay quanh mỹ nhân sao?
Hơn nữa, những chuyện riêng của người ta cũng không liên quan gì đến họ.
"Tính tò mò của thằng nhóc cậu nên dẹp đi nhé.
Ngày trở lại đội càng ngày càng gần.
Đến bây giờ cậu vẫn không có tiến bộ gì.
Nhanh nắm chắc đi."
"Đội trưởng yên tâm, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Thiệu Thịnh sẽ không để cậu ta hỏi đến chuyện riêng tư của Bàng Phi.
Nhưng theo cậu ta, chuyện này phải nên xuống tay từ sinh hoạt cá nhân của Bàng Phi.
Hiện tại Bàng Phi vì An Dao mà đến cổng cũng không bước ra.
Cho nên việc thuyết phục anh xem xét trở lại quân đội là điều viển vông, nhưng nếu An Dao nói giúp thì…
"Chị dâu, nếu chị muốn thật sự hiểu được chồng chị, tôi có cách này, nhưng cần chị làm giúp tôi một việc." Hôm nay khi đến thăm nhà họ An, Hạng Dã thật ra là có chủ ý khác.
Bàng Phi không hề hay biết, chuyện này chỉ có thể nói riêng với An Dao.
An Dao ngẩn ra: "Ý của cậu là?"
"Bàng Phi mà chị nhìn thấy bây giờ chỉ là Bàng Phi bị giam cầm bởi cuộc sống, là Bàng Phi không có linh hồn.
Bàng Phi thực sự là một con sói hoang trên đồng cỏ, một con đại bàng bay lượn trên bầu trời xanh, là một con sư tử dũng mãnh phi nước đại… chỉ có như vậy, mới là có linh hồn.
Anh ấy thuộc về quân đội, hào quang của anh ấy, chỉ có thể ở quân đội mới có thể tỏa sáng."
"Tôi muốn chị giúp tôi thuyết phục anh ấy trở lại quân đội, để anh ấy được tỏa sáng, và để cho chị… có thể thực sự hiểu anh ấy một lần."
An Dao im lặng, không biết cô đang nghĩ gì.
Hạng Dã tiếp tục thuyết phục: "Chị dâu, chị không muốn nhìn anh Bàng ở nhà thay chị cả ngày, bị người khác chê cười, bị người ta hiểu nhầm.
Chị cũng không muốn nhìn thấy ấy trở thành kẻ vô tích sự chỉ vì chị.
Tất nhiên, tôi chắc chắn hiện tại mọi người sẽ không đối xử với anh ấy giống như trước đây, nhưng chị sẽ không, cũng không có nghĩa là những người khác sẽ như thế."
"Những bản tin đó không bao giờ bị xóa, mối quan hệ giữa chị và anh Bàng là không thể chối bỏ.
Những gì xảy ra đêm qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Có thể trong tương lai chị sẽ phải chịu đựng rất nhiều lời chế giễu như vậy.
Thời gian trôi qua, mọi người sẽ dần quên đi chuyện này, nhưng chúng giống như những vết sẹo, một khi bị phanh phui, chúng sẽ luôn đẫm máu."
"Chỉ có quân đội, chỉ có quân đội sẽ không có bất cứ thứ gì và chỉ có quân đội mới có thể làm cho anh Bàng vẻ vang.
Chỉ có quân đội mới có thể bảo vệ anh ấy khỏi sự hãm hại của bất kỳ ai.
Quan trọng hơn, chị có thể nhìn thấy một người chồng khác, một người mà chị chưa bao giờ thực sự biết, chưa bao giờ gặp.
"Hãy suy nghĩ về những gì tôi nói." Hạng Dã cũng đã nghĩ về những lời này cả đêm, không biết liệu chúng có hiệu quả không.
Bước tới cửa, giọng nói của An Dao đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Chờ đã."
Hạng Dã vui mừng khôn xiết: "Chị dâu, chị đồng ý sao?"
An Dao ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt, hơn một tháng đóng cửa không ra ngoài khiến cô cảm thấy hốc hác, dù có trang điểm kỹ càng cũng không ngăn được vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt.
Lời nói của Hạng Dã khiến cô không thể kháng cự, cô không đủ tư cách để Bàng Phi phải trả giá vì mình một lần nữa, hơn nữa cô chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông đó.
Anh nên tỏa sáng, không nên thu mình lại như thế này mà sống tại nhà họ An.
"Tôi hứa với cậu, nhưng tôi có một yêu cầu."
Hạng Dã nói: "Chị dâu, cứ nói đi đi, tôi nhất định làm tốt nhất có thể."
Đôi mắt đen của An Dao nhìn vào ánh mắt của Hạng Dã, giọng điệu rất kiên định: "Tôi muốn trải nghiệm quá trình huấn luyện của Bàng Phi trong quân đội."
Điều này… "Chị dâu, yêu cầu này của chị hơi khó.
Quân đội có quy định của quân đội, tộ không thể…"
"Tôi sẽ không tham gia quân đội, tôi cũng sẽ không làm cho cậu phải khó xử.
Tôi chỉ muốn trải nghiệm những gì Bàng Phi đã trải qua.
Cậu có thể giúp tôi hoàn thành nó."
Cô muốn để Hạng Dã giúp cô tập luyện.
Nếu yêu cầu