"Ba cho con thử lại một lần cuối cùng đi, nếu vẫn không có tung tích của anh con thì con sẽ nghe theo sắp xếp của ba." Ở nhà họ La này, La Tinh Tinh còn không có lá gan lớn đến mức dám không nghe lời của ba mình.
Nhà họ La hiện giờ khắp nơi đều là kẻ địch, chút thủ đoạn nhỏ của cô ta thật sự chẳng địch lại nổi, lại cứ như thế thì chỉ có thể rước lấy một thân nhục nhã trở về thôi, đây chính là mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt của La Đại Hải âm trầm nhìn không ra biểu tình gì, là một nhân vật lớn đã có rất nhiều cống hiến to lớn cho sự phát triển của Dung Thành, người như ông ta trước nay đều sẽ không để mắt đến Bàng Phi, cảm thấy đó chỉ là mấy đứa trẻ con chơi trò chơi gia đình thôi, nhưng ông ta lại không nghĩ tới có một ngày Bàng Phi lại có thể trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với ông ta, thậm chí ông ta còn phải tự mình lập ra mưu kế để đối phó với anh.
Chỉ là một tên cựu quân nhân mà thôi, không ngờ đến anh lại có thể nhấc lên sóng to gió lớn như vậy ở Dung Thành này.
Ôi, đây rốt cuộc cũng là do sơ suất cả!
"Tinh Tinh, con có biết tại sao năm lần bảy lượt con đều thất bại không?" La Đại Hải không trả lời cô ta mà chỉ hỏi lại một câu như vậy.
La Tinh Tinh không có tâm tư suy nghĩ nhiều những thứ đó, cô ta do dự lắc đầu nói: "Không biết."
"Sự lợi hại của Bàng Phi không phải ở bản thân cậu ta có bao nhiêu tài giỏi, mà càng nhiều hơn chính là dựa vào thế lực ẩn phía sau lưng cậu ta." Rốt cuộc vẫn là người đã trải qua những thăng trầm trên con đường thương nghiệp này, nên Lâm Đại Hải có kinh nghiệm phong phú và có thể nhìn thấu được bản chất sự việc thông qua vẻ bề ngoài của chúng.
Một người có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì dựa vào sức lực một người cũng có thể làm mưa làm gió ở Dung Thành được sao?
Nếu không có Nữu Thành Tích và sự che chở của quân đội thì liệu Bàng Phi còn có thể bình yên vô sự nữa không?
Cho nên chút thủ đoạn của La Tinh Tinh chẳng có chút tác dụng nào, ngược lại càng giúp cho mối quan hệ giữa Bàng Phi với Nữu Thành Tích và quân đội thêm gần hơn.
"Vậy thì giết chết anh ta đi, làm cho anh ta phải chôn cùng với anh trai!" La Tinh Tinh nhỏ hơn An Lộ một tuổi, nhưng cô ta lại nói chuyện như một người từng trải đời trong xã hội vậy, sự tàn nhẫn đó hoàn toàn không hợp với tuổi của cô ta.
La Đại Hải thở dài, nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Người ngồi vị trí càng cao thì ngược lại càng kiêng kị việc giết người.
Giống như Phương Trấn Hải vậy, bản thân ông ta cũng xuất thân từ hắc đạo, giết người đối với những người như bọn họ mà nói chỉ là chuyện thường ngày, với lại họ đều có cách để che giấu những hành vi tội ác đó.
Nhưng La Đại Hải thì khác, trên tay ông ta không thể dính máu, nếu không công sức cố gắng cả đời của ông chỉ đều là lãng phí.
"Ba, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà quên đi sao?" Anh trai sống chết còn chưa biết, mà bây giờ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tên hung thủ kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?
La Tinh Tinh làm không được, trăm triệu lần đều làm không được!
"Đương nhiên sẽ không đơn giản quên đi như vậy, nhưng chuyện này đã ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ La, trước khi sóng gió này qua đi thì chúng ta không ai được hành động thiếu suy nghĩ."
La Tinh Tinh thật không hiểu tại sao ba lại có thể vì cái gọi là thanh danh nhà họ La mà mặc kệ sự sống chết của anh trai được, chẳng lẽ so với thanh danh thì mạng người thực sự còn không quan trọng bằng sao?
La Tinh Tinh cho tới bây giờ chưa bao giờ dụng tâm sức trong việc kinh doanh, càng đừng hy vọng xa vời cô ta có thể lấy đại cục làm trọng.
So với thanh danh của nhà họ La thì trong mắt trong lòng của cô ta chỉ có mỗi La Lượng, một mình anh trai của cô ta mà thôi!
Nhưng La Đại Hải cũng đã nhấn mạnh nhiều lần nói: "Nếu con không nghe lời ba nói, có gặp chuyện gì thì ba cũng không có cách nào để bảo vệ được con đâu, đến lúc đó đừng nói là báo thù chỉ sợ con chỉ có thể gặp lại anh trai mình ở hoàng tuyền."
"Con..."
Cho dù rất không cam tâm tình nguyện nhưng La Tinh Tinh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Sau khi Thủy Vân Gian bị niêm phong, trong đó hơn mười người đối tác nhập trú đều bị liên lụy, Tiết Phong cũng không ngoại lệ nhưng do anh ta có nhà họ Tiết ở phía sau bảo vệ cho nên cuối cùng anh ta vẫn thoát được một kiếp.
Nhưng chuyện lần này của Tiết Phong có thể nói là đã khiến nhà họ Tiết mất hết thể diện, ba của anh ta có rất nhiều người con có thể thừa kế mà anh ta vốn chỉ là một đứa con trai ngoài giá thú không được quan tâm, giờ đây lại có chuyện của Thủy Vân Gian khiến Tiết Phong trở thành một trò cười trong gia đình.
Tiết Triệu - ba của anh ta thậm chí còn ra lệnh không cho anh ta được động vào những việc liên quan đến kinh doanh, còn nói sẽ đưa anh ta ra nước ngoài du học.
Nói là du học nhưng thực chất chỉ là muốn đày anh ta ra nước ngoài mà thôi.
Từ nay đến cơ hội được tham gia vào việc kinh doanh của nhà họ Tiết cũng đã không còn, từ sau ngày ấy gia sản của nhà họ Tiết này đã không còn chút can hệ gì với Tiết Phong nữa.
Tiết Phong đã đặt cược vào Phương Thiếu Nghị nhưng đáng tiếc tên kia quá vô dụng, không nói đến việc anh ta bị đánh thành người thực vật mà nhà họ Phương ngay sau đó cũng đã sụp đổ rất nhanh.
Lúc sau, Tiết Phong lại đánh cược vào La Lượng, mà hiện giờ La Lượng lại sống chết không rõ.
Nhưng anh ta vẫn không có ý định muốn từ bỏ một hậu thuẫn to lớn như nhà họ La vậy, nếu như anh ta có thể tìm ra manh mối liên quan đến La Lượng, chẳng phải là có thể lấy được một chút tín nhiệm từ La Đại Hải sao?
Bàng Phi không hề hay biết đến những âm mưu quỷ kế đằng sau, anh chỉ biết Trung Thái đang gặp phiền phức, mỗi ngày Thời Phong đều đi khắp nơi bôn ba cố gắng hết sức để có thể duy trì Trung Thái.
Hiện giờ những công ty tư nhân quy mô tầm trung và nhỏ đều càng ngày càng khó làm ăn hơn, hơn nữa trong thời đại cạnh tranh khốc liệt và phát triển nhanh chóng này thì chỉ trong một đêm có thể có rất nhiều công ty như vậy xuất hiện, cũng có thể chỉ trong một đêm này sẽ có rất nhiều công ty phải đóng cửa.
Tất cả những nỗ lực cố gắng của Thời Phong đều là vì hàng chục nhân viên vẫn nguyện ý sẵn lòng đi theo mà đấu tranh, còn đối với Bàng Phi, anh chỉ đơn giản là vì Thời Phong và Trung Thái.
Trước kia anh không thích tranh đoạt, bởi vì không có hy vọng gì, mà