Một người tàn độc thiện ác bất phân, không chút nhân tính như này làm sao có tư cách nói một cựu quân nhân "không xứng"?
Bàng Phi không muốn phí thời gian đôi co với người phụ nữ, nhưng nếu đối phương ngay cả nhân tính cũng không còn, vậy thì phải làm cho ra nhẽ rồi.
"Cô đang cho rằng mình chân chính sao? Hạng người máu lạnh, vô tình như cô, ngay cả tư cách đứng ở nơi này cũng không có." Bàng Phi mở miệng châm chọc, không để ý đến phận phụ nữ của cô một chút nào.
Vừa dứt lời, không ít người hô to: "Được!"
Đây không chỉ là vì ông bác kia mà còn vì những cựu quân nhân đã từng bị Lãnh Nhan khi dễ.
Trước những phản ứng kịch liệt của đám người đứng dưới đài, Lãnh Nhan vẫn giữ nét mặt lạnh băng, không chút phảng phất cảm xúc, không rõ vui mừng hay buồn bã.
"Nói xong chưa, xong rồi thì cút xuống đi."
Một người luôn kiên định như thế nhưng ngay cả sự tức giận cũng không thể nhìn thấu.
"E rằng người nên xuống không phải là tôi, mà là cô!" Người phụ nữ này vậy mà lại thành công khiêu khích cơn phẫn nộ trong Bàng Phi.
Phẫn nộ không phải cho chính mình mà là cho tất cả các cựu quân nhân ở đây, cho cả danh dự và nhân phẩm cao quý của họ!
Gương mặt không chút biến sắc của Lãnh Nhan cuối cùng cũng đã hiện lên đôi chút thần sắc.
Người phụ nữ này chỉ khi khiêu chiến đối thủ mới có thể toát ra một sắc thái khác.
Cũng giống như lúc kiện tụng, chỉ cần không mở phiên tòa thì cô ta vĩnh viễn sẽ giữ gương mặt chết chóc lạnh như băng, nhưng một khi lên tòa án thì lập tức liền trở nên sắc bén vô cùng.
Trận đấu diễn ra, mùi vị hấp dẫn dần tràn ngập cả căn phòng.
Lãnh Nhan chủ động tiếp chiêu, tuy chỉ dùng một lực nhỏ nhưng lại làm người ta kinh hãi, tựa như một viên đại bác từng chút làm tan xương cốt của Bàng Phi.
Hơn nữa, tốc độ ứng biến của cô ta cũng nhanh hơn người thường nhiều lần.
Khi Bàng Phi né, cô ta cũng có thể nắm được phương hướng của đối phương tránh phát kích vô ích.
Điều này làm cho mỗi một lần tránh đòn của Bàng Phi đều trở nên vô cùng căng thẳng.
Bởi vì ngay sau khi Lãnh Nhan sẽ nhào đến, tựa như nếu không đánh trúng anh thì chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Người phụ nữ này có công phu rất cao, lúc giao tranh thì cô ta cố chấp không khác gì lúc lên tòa.
Cô ta là kiểu người khi không ra tay thì không sao, nhưng một khi động thủ thì chắc chắn sẽ đặt đối thủ vào thế bí.
Một người phụ nữ như vậy đã từng một lần được mặc quân phục rồi nhỉ?
Không thể tưởng tượng được!
Qua mấy đòn liên tiếp, Bàng Phi xoay một phát ra xa, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Cùng lúc đó, anh phục kích tầm gần khiến đối phương trở tay không kịp, Lãnh Nhan vội đỡ đòn, nhưng kết cục vẫn ăn một cước, thân thể cô ta liên tục lui về phía sau vài bước!
"Ô..."
Phía dưới khán đài như vỡ òa!
Lãnh Nhan bất bại một thời, ấy thế mà hôm nay dường như đã héo tàn!
Đám người từ nhanh chóng trở nên náo nhiệt hơn, thậm chí có không ít người cổ vũ Bàng Phi!
Vị quân nhân lúc trước cùng Bàng Phi qua chiêu này nên làm sao còn có thể không rõ chuyện gì đang xảy ra, ông không khỏi thở dài tự hào, đồng thời cũng dành vài lời tán thưởng khen ngợi cho Bàng Phi.
Năng lực cao cường của một người gọi là bản năng, nhưng có thể không bộc lộ nó trong mọi hoàn cảnh mà đó lại là sự hài hòa chí khí trong người.
Bản lĩnh thì có thể huấn luyện, nhưng chí khí và sự hài hòa không phải muốn là có thể luyện được.
Mấy hiệp nhanh chóng trôi qua, Lãnh Nhan bị Bàng Phi trở tay đè ra sau, dĩ nhiên cô ta không thể nhúc nhích được.
"Được rồi, được rồi!" Dưới đài hô to.
Bàng Phi lặp lại câu nói vừa rồi: "Xin lỗi đi!"
Lãnh Nhan ở phía sau vốn không biến sắc giờ lại nổi giận gào thét: "A..."
Mỗi một quyền, mỗi một cước, cô ta đều hận không thể giết chết được Bàng Phi!
Lan can vây quanh đài đều bị cô ta đánh xiêu vẹo.
Nên biết rằng những thứ này đều là sắt, lực bộc phát của người phụ nữ này quả thật là đáng kinh ngạc!
Tuy nhiên, cô ta cũng quá mù quáng rồi, phạm sai lầm không chỉ không xin lỗi mà còn muốn đặt người khác vào chỗ chết, quả thực là cực kỳ đáng ghét!
Bàng Phi vốn nghĩ cho phận người phụ nữ nên còn giữ lại mặt mũi cho cô ta, nhưng đến giờ phút này, chắc anh cũng không cần lo lắng thể diện gì của cô ta nữa rồi.
Một cước đặt trên hông Lãnh Nhan "ầm", cô ta rơi thẳng từ trên đài xuống.
Đám người vội vàng tránh ra xa, Lãnh Nhan nhào thẳng xuống mặt đất.
Đây không chỉ là thua mà còn là sự nhục nhã khi bị đá xuống từ trên đài.
Cú ngã vừa rồi đã khiến cô ta đã không thể đứng trên đài kiêu ngạo như công chúa như xưa hay dùng giọng điệu khinh miệt với Bàng Phi.
Bây giờ thì hay ho rồi, sĩ diện bị hủy hoại ngay trước mặt mọi người?
Tiếng cười mãn nguyện của đám người dưới đài như đổ thêm dầu vào lửa, bùng lên trong mắt lạnh lẽo của cô ta là một ngọn lửa đầy oán khí, chẳng khác nào một con sư tử cái trong cơn cuồng phong.
Đột nhiên, cô ta nắm lấy một cây gậy sắt trên đài, rút nó ra và xông lên sàn đấu, tiến về phía Bàng Phi!
"Điên rồi, người phụ nữ này điên thật rồi!"
Thua là thua chứ cũng không đến mức muốn giết người như vậy.
Đám người vây xem cũng bất lực, người phụ nữ này quá mạnh nên không có cách nào tới gần!
Thời Phong và Hạng Dã cùng hợp sức giữ cô ta lại.
Tuy ba người đối phó một người, họ còn sợ không giữ được.
Bàng Phi cũng cảm thấy bất ngờ và khó hiểu, chỉ là thi đấu, thắng thua không phải là chuyện rất bình thường sao? Người phụ nữ này quá thật hẹp hòi rồi, cô ta xem thắng thua nghiêm trọng đến mức muốn giết người như vậy, thật sự khó thể chấp nhận được!
"Ông Lỗ, người như vậy mà lại ở lại chỗ này, có thật sự thích hợp không?" Lỗ Trung là người phụ trách nơi này, chuyện hôm nay ông ta đã tận mắt nhìn thấy hết.
Bàng Phi nói như vậy là muốn thông qua ông ta nhắc nhở những người sáng lập Phi Ưng Các, tụ họp mọi người bàn luận ở chỗ này, so võ là tốt, nhưng không thể người nào cũng như Lãnh Nhan được, thật quá nguy hiểm.
Lỗ Trung tái mặt, Phi Ưng Các thành