Điện thoại bị vỡ vụn ra và bị hỏng rồi, không chỉ không thể gọi điện thoại được mà Cơ Như Tuyết còn ngăn cản không cho Bàng Phi đi.
Tuy vết thương của Bàng Phi không nặng lắm nhưng cũng ảnh hưởng đến sự phát huy của anh, muốn thoát khỏi sự bám víu của Cơ Như Tuyết cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hơn nữa, người phụ nữ thường chiếm lợi của anh khiến anh không thể nói lên điều gì.
"Được được được, tôi không đi." Bàng Phi ngoan ngoãn trở lại nằm trên giường bệnh nhưng trong đầu anh vẫn nghĩ rằng An Dao có thể suy nghĩ về mấy vấn đề lung tung vớ vẩn gì không.
Mà thực ra người gọi điện thoại không phải là An Dao mà là An Lộ.
Thật vất vả mới tới được nơi này để chơi đùa, thấy đã mười giờ tối rồi mà Bàng Phi còn chưa trở về nên An Lộ chỉ muốn đùa với Bàng Phi một chút thôi.
Vậy nên cô ta đã lấy điện thoại của An Dao để gọi điện thoại cho bàng Phi, không ngờ rằng khi cuộc gọi được kết nối thì cái cô ta nghe được là một chuyện bất ngờ như vậy.
Sau đó cô ta lại gọi thêm lần nữa nhưng điện thoại đã tắt rồi.
An Lộ tin rằng Bàng Phi không phải là loại người lăng nhăng như vậy, nhưng cô ta lại không tin vào những người phụ nữ vô liêm sỉ muốn trèo lên người của Bàng Phi.
Hơn nữa vì sao người phụ nữ kia lại nghe điện thoại của Bàng Phi, chuyện này chắc chắn là có vấn đề rồi.
"Chị, chị lại đây." An Lộ kéo An Dao đến phòng khác, cô ta nói chuyện vừa rồi cho An Dao nghe và còn thêm mắm thêm muối, phân tích đủ thứ nữa.
"Chị nói bây giờ chị không ở cùng phòng với anh rể thì đã không nói gì, đã thế chị còn chấp nhận cho Lâm Tĩnh Chi ở chung một chỗ với anh rể… Em thật sự không biết chị đang nghĩ cái gì nữa đấy.
Cái người phụ nữ Lâm Tĩnh Chi kia… Chị ta tốt, em thừa nhận là cái gì chị ta cũng tốt nhưng dù sao chị ta cũng chỉ là một người thứ ba thôi, chị mới là vợ hợp pháp của anh rể, chị không thể để bọn họ tiếp xúc với nhau nữa."
"Còn có chuyện tối nay, chắc chắn là cái cô Như Tuyết gì kia, người phụ nữ đó thật sự là… Vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh rồi, chị không sợ anh rể của em bị cô ta cướp đi sao?"
An Dao lơ đễnh: "Em cảm thấy Bàng Phi là loại đàn ông dễ bị người phụ nữ khác mê hoặc sao?"
"Chị, chị không hiểu ý của em rồi.
Những lời em vừa nói không phải như chị nghĩ, thái độ làm người của anh rể em không có liên quan gì cả, anh rể cũng rất chính trực, cũng không bị ai hấp dẫn.
Nhưng làm sao chị có thể chắc chắn cái cô Như Tuyết gì kia sẽ làm ra những chuyện quá đáng vì anh ấy chứ? Huống chi, bây giờ anh rể em lại từng có tình cảm với Lâm Tĩnh Chi, ba người ở chung dưới một mái nhà, chẳng lẽ không ai cảm thấy không được tự nhiên hay sao?
Không được tự nhiên cũng không thể nói rõ, nhưng có đôi khi nhìn thấy Bàng Phi đưa đĩa rau cho Lâm Tĩnh Chi, hoặc là khi hai người bọn họ cười cười nói nói, trong lòng An Dao cũng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà Lâm Tĩnh Chi lại giúp cô nhiều như vậy, nếu cô ngăn cản Lâm Tĩnh Chi ở chung một chỗ với Bàng Phi thì lại giống như không có tính người rồi.
"Chị, chị cần phải làm cho rõ ràng vào.
Cảm ơn và đền ơn là hai chuyện khác nhau.
Cho dù là Lâm Tĩnh Chi đã giúp chị nhiều như thế nào thì đó cũng là điều chị ta phải làm, ai bảo chị ta ngủ với người đàn ông của chị, đã thế lại còn suýt chút nữa khiến hai người ly hôn."
"Chị có thể cảm ơn chị ta, bù lại cho chị ta bằng tiền tài, chức vị, những thứ đó đều được hết.
Nhưng chị không thể lấy chồng mình bù lại được, đây là điểm mấu chốt của người phụ nữ đó chị hiểu không hả?"
An Dao vẫn cảm thấy không thể có chung một suy nghĩ với An Lộ được: "An Lộ, em không trải qua những chuyện này nên em không thể hiểu được tình cảm của ba người bọn chị đâu.
Em cũng không cần lo lắng về chuyện này, chị sẽ xử lý tốt mà."
An Lộ không tin là cô sẽ xử lý tốt được đâu, chị của cô ta chính là một người ngốc nghếch không hiểu gì về mặt tình cảm hết.
Đúng vậy, trước đây cô đã làm ra nhiều chuyện quá đáng, làm tổn thương Bàng Phi, tổn thương nhà họ Bàng.
Nhưng sau này cô cũng đã dùng hành động thực tế để bù đắp lại cơ mà, sai lầm lớn đến đâu cũng nên được tha thứ rồi.
Huống chi, trước đây cô làm như vậy cũng là vì muốn giúp đỡ Bàng Phi thôi.
Nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, còn cảm thấy chính mình không xứng với Bàng Phi, lại còn ngốc nghếch muốn tặng Bàng Phi cho Lâm Tĩnh Chi.
Làm ơn đi, đàn ông không phải đồ vật, làm sao có thể cho đi được hả?
Còn có Lâm Tĩnh Chi gì kia nữa, cô ấy thật sự quá tốt, tốt đến nỗi làm cho người ta không thấy có vấn đề gì hết.
Nhưng bởi vì cô ấy tốt và hoàn mỹ đến thế nên An Lộ mới ghét cô ấy.
Bởi vì cô ấy tốt nên An Dao mới bị lấn át.
Con người luôn luôn ích kỉ, An Lộ hy vọng An Dao sẽ sống hạnh phúc lâu dài với Bàng Phi rồi sớm sinh con, chứ không phải như bây giờ, chỉ tôn trọng lẫn nhau mà thậm chí còn chấp nhận ăn chung ở chung với người thứ ba nữa.
Dù sao ngày mai cũng không cần đến trường nên tối nay An Lộ sẽ ngủ lại nơi này, ngày hôm sau An Lộ sẽ đến công ty cùng với Lâm Tĩnh Chi.
Cô ta muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Lâm Tĩnh Chi, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội rồi.
"An Lộ, cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu cô có thể hiểu lầm cái gì về mối quan hệ giữa tôi, chị cô và Bàng Phi nữa."
An Lộ nói: "Một khi đã như vậy thì chị hãy rời khỏi bọn họ đi, rời khỏi Dung Thành, đi đến một nơi nào khác thật xa, đừng chen chân vào giữa bọn họ nữa.
Chẳng lẽ chị không biết bởi vì sự tồn tại của chị mà làm cho chị tôi rất khó chịu hay sao?"
Lâm Tĩnh Chi nói: "Chị cô cần tôi."
"Chỉ sợ cái chị muốn nói là anh rể tôi cần chị đấy." An Lộ nói chuyện sắc bén và rất hung hăng: "Xem như tôi đã nhìn ra, tất cả những điều tốt của chị chỉ là giả vờ thôi.
Chị muốn dùng cách này để làm cho chị tôi và anh rể tôi áy náy với chị.
Chị biết điểm yếu của chị tôi và cũng biết chắc chắn rằng chị tôi không thể nào bù đắp hết lại sự giúp đỡ trước đây của chị.
Ha, thảo nào chị lại tốt đến như vậy, hóa ra là chị có mục đích đó."
Đối với những sự tra hỏi và nghi ngờ vô