"Vậy xem ra anh không có phúc để hưởng rồi." Cơ Như Tuyết nhai kẹo cao su thổi bong bóng rồi quay người rời đi.
Quả thực đã quá muộn rồi, Bàng Phi phải nhanh chóng quay trở về, kẻo An Dao lo lắng.
Xe chạy được nửa đường, thì điện thoại rung lên, là An Dao gọi đến.
Giọng nói nghe có chút nghẹn ngào, như thể cô vừa khóc.
"An Dao, em có chuyện gì vậy?" Bàng Phi đầy lo lắng hỏi.
"Em...!em không sao...!khi nào anh trở về?"
Đây nào giống như không có chuyện gì xảy ra, rõ ràng là có cái gì đó không đúng, giọng Bàng Phi tràn đầy lo lắng nói: "Anh sẽ sớm trở lại."
Anh lái xe thật nhanh để trở về, anh đã dùng một tốc độ kinh người để lái xe trở về.
Về đến nơi căn phòng tối đen như mực, với ánh trăng mờ ảo chiếu qua khe cửa sổ, Bàng Phi thấy An Dao đang cuộn mình trên giường, căn phòng trống trải càng khiến cô gầy đi trông thấy.
Bàng Phi bước thêm vài bước tiến về phía cô đi qua: "An Dao."
Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô, ướt sũng một mảng.
An Dao không kìm nổi được nước mắt, nước mắt liên tục trào ra trên khoé mắt.
Một cảnh này dù là ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Bàng Phi càng lúc càng lo lắng, tự hỏi An Dao không biết đã xảy ra chuyện gì rồi, sao cô ấy có thể khóc thương tâm đến thế này?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho anh biết đi."
An Dao đột nhiên lao vào vòng tay của Bàng Phi và ôm chặt lấy anh thật chặt.
Không có chuyện gì xảy ra, nhưng đến tối cô trở về, thấy trong nhà trống không không có ai, cô linh tính chẳng lành, như thể đêm nay Bàng Phi sẽ rất muộn mới quay trở về.
Cô đợi mãi, cô lưỡng lự, nghĩ xem mình có nên gọi điện cho Bàng Phi để hỏi hay không, cầm điện thoại trên tay nhưng cô vẫn luôn sợ không gọi cho anh, và rồi cô thấp thỏm chờ đợi, chờ đợi trong cô đơn và lo lắng.
Cô đợi anh từ tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ...
Đến khoảng gần mười hai giờ, cô rốt cuộc nhịn không được mà gọi cho anh, căn nhà trống vắng, hiu quạnh, cô lại không quen.
Cô rất muốn Bàng Phi có thể trở về sớm một chút, để có thể ở bên cô.
Trước đây cô không hề trân trọng, nhưng bây giờ khi cô muốn trân trọng từng khoảnh khắc bên anh, nhưng dường như cô không còn cơ hội nào nữa rồi, Bàng Phi luôn rất bận rộn và rất ít thời gian để có thể dành cho cô.
An Dao rất hoảng sợ, cô sợ rằng mối quan hệ của họ sẽ lại gặp nguy cơ.
Những lời này khiến Bàng Phi như đang ở trên mây, không biết tại sao An Dao lại có những lo lắng, bất an như vậy.
"Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, hôn nhân của chúng ta sẽ không xuất hiện vấn đề nữa đâu.
Đêm nay anh thật sự là có chuyện.
Vậy thì thế này có được không, lần sau, nếu như về muộn, anh sẽ gọi điện để báo trước cho em một tiếng, hoặc là em cũng có thể gọi điện thoại cho anh.
Ngoan, đừng tự làm bản thân chịu uỷ khuất nữa nha.
"
"Ừ." An Dao vẫn ôm chặt lấy Bàng Phi, không muốn buông tay.
Trong tâm trí An Dao, ngoài công việc ra, thì Bàng Phi chính là người duy nhất còn lại.
Cô muốn cùng với Bàng Phi, giống như những cặp đôi đang yêu ngoài kia, có thể cùng ăn cơm, được bên nhau, và được ân ân ái ái.
Mộng tưởng thật là đẹp, nhưng thực tế lại tẻ nhạt vô cùng.
Khi đối mặt với thực tế những thứ tưởng tượng này luôn mong manh như thế, giống như đồ gốm sứ, chúng có thể vỡ bất cứ nào chúng bị rơi.
Khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế khiến cô dần trở nên lo lắng và bất an, luôn có cảm giác lúc được, lúc mất.
Cô đã trải qua nỗi đau mất đi Bàng Phi một lần rồi, An Dao thực sự rất sợ hãi, cô sợ rằng bản thân lại mất đi Bàng Phi thêm một lần nữa.
Con người chính là như vậy, khi bạn quá coi trọng một thứ hay một người nào đó, trong tâm trí bạn sẽ đầy rẫy những hình ảnh của người đó, không thể có thêm khoảng trống để chứa đựng những thứ khác được nữa.
"Nhà họ An bên đó đã được sửa sang lại rồi.
Ba mẹ cũng nên trở về sau chuyến đi.
Cuối tuần này chúng ta sẽ chuyển về đó, An Lộ cũng có thể quay lại đó sống.
Nhà cửa náo nhiệt, em cũng sẽ không nghĩ linh tinh những chuyện đó nữa."
Tào Tú Nga và An Kiến Sơn cũng đã nhận được cuộc gọi từ chị gái của họ là Tào Tú Phơpng để đi Diệp thành hai ngày trước, hai ngày này họ cũng nên trở lại rồi.
Tốt hơn hết là gia đình nên sống cùng nhau, sôi nổi, náo nhiệt một chút, như vậy An Dao sẽ không còn phải một mình mà cảm thấy khó chịu nữa.
An Dao gật đầu đồng ý, nhưng cô biết gốc rễ của vấn đề không phải ở đây, mà là Bàng Phi.
Cô thực sự rất mong mỗi ngày Bàng Phi đều có thể về nhà đúng giờ, cô muốn anh dành nhiều thời gian hơn cho cô, cùng ăn uống, cùng xem phim và đi dạo quanh công viên, giống như một cặp đôi thực sự.
Cô biết rằng mỗi người đều có những việc riêng phải làm, và Bàng Phi anh không thể ở bên cô suốt ngày đêm và sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô như vậy được.
Cách nghĩ hợp tình hợp lý lại muốn ích kỷ một chút này rất mâu thuẫn, khiến An Dao cũng rất đau khổ.
...
Cơ Như Tuyết tiến độ rất nhanh, ngày hôm sau ç nhận được điện thoại của Cơ Như Tuyết: "Tôi đã gửi vị trí trên điện thoại di động của anh.
Bàng Phi, tôi hy vọng lần sau gọi cho tôi, anh sẽ không nhắc đến chuyện tôi giúp anh, thật ra hai chúng ta có thể thử hẹn hò lại, có lẽ tôi sẽ thích hợp làm người tình của anh hơn là Lâm Tĩnh Chi."
Bàng Phi dùng một nụ cười khó giải thích thay vì trả lời.
Vị trí hiển thị trên màn hình dường như là nơi Thời Phong đang sống…
Đó là sơ suất của Bàng Phi, tại sao anh lại không nghĩ đến việc đến nơi này chứ!
Thời Phong đưa Bàng Phi đến đây một lần rồi, đó là một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, so với căn nhà ban đầu của anh ấy thì xấu hơn một chút nhưng cũng ấm cúng hơn.
Một ngôi nhà nhỏ có những lợi thế của một ngôi nhà nhỏ, sẽ không xuất hiện khoảng không trống rỗng như vậy.
"Anh Bàng..." Sắc mặt của Thời Phong trông rất xấu, khuôn mặt gầy gò lại thêm một chút hốc hác và tái nhợt, tóc tai bù xù, vẻ mặt vô cùng kiệt quệ.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?" Bàng Phi hỏi.
"Không chịu đi bệnh viện, cũng không chịu chữa trị, cô ấy luôn miệng nói cô ấy không còn là một người phụ nữ trọn vẹn, không xứng để em chăm sóc.
Hai ngày nay cứ đòi chia tay, nói mấy lần rồi.
Cơm cũng không ăn uống tử tế, tôi cũng không biết làm thế nào bây giờ.
"
So với tưởng tượng của Bàng Phi thì vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.
Những chuyện như thế này anh cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào mới phải, đôi khi đàn ông và đàn bà đều có tư tưởng khác nhau, có lẽ những thứ không có gì ngạc nhiên đối với họ nhưng trong mắt phụ nữ lại là những thứ lớn hơn cả bầu trời.
"Nếu như không ổn, hãy gọi bác sĩ tư nhân.
Không thể không khám bệnh được."
Các bệnh về thể chất có thể chữa khỏi, nhưng các bệnh về tinh thần thì khác.
Trầm Ngưng Tâm đã không chịu ăn uống