Bàng Phi cùng An Lộ cùng tiến đến gần chiếc xe, phía sau cửa sổ xuất hiện hai khuôn mặt vô cùng xa lạ, cùng với hai khuôn mặt đó còn có một mõm ống đen, mà lúc này họ đang đối mặt với hướng của Bàng Phi.
Bàng Phi nhất thời sửng sốt, anh nhanh chóng ôm lấy An Lộ, lăn đến một bên bụi cỏ.
"Xoẹt..." Một viên bay xoẹt qua.
Sắc mặt An Lộ tái nhợt đầy sợ hãi, không khỏi run lên: "Có phải...!là tiếng súng hay không, anh rể, bọn họ có súng, bọn họ có súng..."
Bàng Phi vô cùng bình tĩnh và không có một chút hoảng sợ nào, nhưng ánh sáng từ đôi mắt đó lại ngay lập tức trở nên ủ rũ: "Em ở lại đây và đừng chạy lung tung."
Mục tiêu của bọn họ chính là Bàng phi, để không ảnh hưởng đến An Lộ, Bàng Phi anh cần phải dẫn dụ toàn bộ lực chủ yếu của địch về phía của về mình.
Anh cố ý lộ ra trước mắt của hai người đó, dẫn dụ sự chú ý, sau đó phi thân rời đi.
Cả hai không những tinh ranh mà còn rất thận trọng, hai người họ không chịu xuống xe, điều này gây trở ngại lớn cho cuộc phản công của Bàng Phi.
Lần trước cũng là những người cầm súng, nhưng lần này bên kia rõ ràng là đã thông minh hơn rất nhiều, chiếc ô tô là chiếc ô bảo vệ tốt nhất, bởi né tránh một cách mù quáng không phải là biện pháp tốt.
Bàng Phi lặng lẽ đi vòng ra sau xe, cởi bỏ áo khoác rồi ném nó ra phía ngoài, tranh thủ vài giây khi tầm nhìn của đối phương bị che mất, anh nhanh chóng tiến lại gần, đập cùi chỏ vào cửa kính.
"Bùm..."
Sau đó cửa kính liền bị vỡ tan tành, người đàn ông ngồi trên ghế lái bị Bàng Phi bắt lấy cổ tay.
Bàng Phi nhanh chóng đảo ngược lại họng súng, nhắm thẳng vào người ngồi trên ghế lái phụ, và bóp cò một giây trước khi đối phương nổ súng.
"Bang!"
Viên đạn găm thẳng vào trán người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ.
Sau đó, người đàn ông ngồi trên ghế lái liền tung đòn phản công, Bàng Phi đã liền nắm chặt lấy cổ tay của hắn ta và giật mạnh ra phía ngoài, kéo một nửa người hắn ra khỏi cửa kính ô tô.
Sau đó, anh kéo dây an toàn quấn quanh cổ người đàn ông, anh dựa lưng vào xe, dùng sức kéo cho đến khi người đàn ông này tử vong mới dừng lại.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, cả hai tên sát thuê đã bị anh tiêu diệt.
Giải quyết xong Bàng Phi bắt đầu đi tìm An Lộ, nhưng anh lại không ngờ tới một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra.
An Lộ đã bị bắt làm con tin, và lần này, đối thủ của anh là người đàn ông Đông Âu và Mỹ này.
Hai người trên xe kia chỉ là món khai vị, chính hai người này thật sự là rất khó đối phó.
"Người các anh tìm là tôi, hãy để cô ấy đi đi."
"Bàng Phi, cậu còn nhớ tôi không?" Người đàn ông Mỹ trả lời câu hỏi, nhưng lại hỏi lại Bàng Phi một câu như vậy, sau đó người kia trực tiếp nắm lấy quần cổ áo rồi xé toạc ra, một hình xăm hoa mận trực tiếp lộ ra.
Trên ngực trái của anh ấy là hình xăm trồng lên trên vết sẹo.
Bàng Phi không nhớ ra anh chàng này là ai, nhưng anh lại nhớ rất rõ câu chuyện đằng sau hình xăm trên vết sẹo này.
Vào năm thứ hai anh vào chiến đội X, đó là nhiệm vụ xuyên biên giới đầu tiên của anh khi anh nhận được lệnh của cấp trên.
Đối thủ là một nhóm tội phạm hung ác, sau khi ngày đêm chiến đấu với nhau, thì cả hai bên đều bị tổn thất rất nặng nề.
Để hoàn thành nhiệm vụ được giao, Bàng Phi đã bất chấp không quan tâm điều kiện lúc đó như thế nào, anh nhất quyết phải một mình đuổi theo tên cầm đầu của bên kia, đồng thời buộc bên kia rơi vào tình trạng không ai có thể bì kịp, chỉ có thể chiến đấu bằng tay.
Kỹ năng của tên cầm đầu đó cũng rất mạnh, cả hai đều lâm vào thế bế tắc, dần dần thể lực cũng cạn kiệt nhưng Bàng Phi vẫn không chịu bỏ cuộc.
Trong lần giao đấu cuối cùng ngày khi cả hai bên đều cạn kiệt hết sức lực và chỉ dựa vào sức bền, sự kiên trì để chiến đấu, Bàng Phi đã nhanh tay đâm vào ngực người kia một chiếc nút giống như hoa mận, gây thương tích nặng nề.
Thật không may, vào thời điểm đó một tên đồng phạm của bên kia đã xuất hiện giải cứu kẻ cầm đầu.
Trong những năm sau đó, Bàng Phi cũng đã thực hiện vô số nhiệm vụ xuyên biên giới và chạm trán với người Mỹ rất nhiều lần, hầu như tất cả những người chiến đấu chống lại anh đều bị tổn thất nặng nề.
Làm sao anh có thể nhớ rõ từng người một được cơ chứ?
Chính vì vậy, ngay khi người Mỹ kia hỏi anh rằng có nhớ ra anh ta hay không, Bàng Phi căn bản không có ấn tượng gì cả, nhưng vị trí và hình xăm hình bông hoa mận đã gợi lại cho anh nhớ đến nhiệm vụ xuyên biên giới đầu tiên tên trùm tội phạm bị anh truy đuổi đến mức không còn đường để trốn thoát.
Không ngờ chỉ sau vài năm vắng bóng, anh ta này lại có năng lực lớn đến như vậy, hơn hẳn Bàng Phi.
"Và cả tôi nữa?" Người Đông Âu cũng nói thêm.
Cũng như vậy, Bàng Phi căn bản không thể nhớ nổi người Đông Âu này là ai, nếu không thì lần trước khi ở võ quán Tứ Hải anh đã nhận ra hai người này rồi.
Dù có nhớ hay không thì hôm nay hai người họ cũng đã đến tìm Bàng Phi để trả thù.
Những kẻ có thể ra tay mời người của chiến đội X xuất hiện thì nhất định phải là những tên tội phạm cực kỳ hung ác, và hầu hết bọn chúng đều là những kẻ khét tiếng trên thế giới.
Nếu như nói La Đạt Hải có thể mời được chúng thì căn bản là không thể.
Những băng nhóm tội phạm quốc tế này sẽ chỉ có giao dịch với người mua, người chủ,...
Khoan đã, hay còn có thể nói La Đại Hải không chỉ kinh doanh trên bề mặt, mà còn tham gia vào nhiều hoạt động tội phạm bất hợp pháp, thậm chí là xuyên quốc tế?
Khả năng này là vô cùng lớn, không ngờ là để đối phó với Bàng Phi, ông ta đã sớm chuẩn bị.
"Thật không ngờ, mới đó mà đã mấy năm không gặp rồi.
Cậu không chỉ rời chiến đội X và sống một cuộc đời vô hồn ở một nơi chim chóc không đậu, thậm chí còn không có tiến bộ gì về võ công.
Bàng Phi cậu luôn kiêu ngạo như vậy.
Theo cách nói của người Trung Quốc, thì sự kiêu ngạo này của cậu làm cho người ta tụt hậu.
Bây giờ cậu không còn là đối thủ của hai chúng tôi nữa."
An Lộ sợ quá, sắc mặt cô vô cùng tái nhợt.
Bàng Phi lại nhắc lại thêm một lần nữa: "Nếu như là đến để trả thù, thì hãy nhằm vào tôi đây, đổi lại để em ấy đi."
Người đàn ông Đông Âu trực tiếp thả An Lộ ra: "Dù có thả cô ta thì sao, hôm nay hai người cũng không thể sống sót rời khỏi đây."
An Lộ vội vàng chạy đến bên cạnh của Bàng Phi, thân thể gầy yếu của cô run lên bần bật.
Từ nhỏ cho