Chương 1413
Trần Gia Bảo nhún vai, đáp ứng, tuy anh cũng tò mò hai người phụ nữ sẽ nói gì, nhưng anh trước nay kiêu ngạo, còn chưa đến nỗi phải đi nghe trộm lời bọn họ nói.
Đoạn Khánh Tân cũng biết với tính cách của Trần Gia Bảo, nếu đã đáp ứng nhất định sẽ làm được, yên tâm kéo Liễu Ngọc Phi đi đến phía bên kia của vườn hoa trên không, dựa vào lan can nói chuyện.
Trần Gia Bảo ngồi lại bàn ăn, nhàn nhã tự rót cho mình một ly rượu bắt đầu uống.
Cũng không biết Đoạn Khánh Tân và Liễu Ngọc Phi nói gì, chưa được bao lâu, hai người phụ nữ lúc đầu vốn ngập tràn địch ý, ngược lại bắt đầu nói nói cười cười.
Trong lòng Trần Gia Bảo cực kì kinh ngạc tò mò, đồng thời cũng âm thầm bội phục thủ đoạn của Đoạn Khánh Tân, con ngựa mạnh mẽ Liễu Ngọc Phi này, vậy mà sao rất nhanh đã bị cô ấy thu phục rồi.
Chưa được bao lâu, Đoạn Khánh Tân và Liễu Ngọc Phi thân thiết nắm tay trở lại, giống như một đôi bạn thân.
Trần Gia Bảo không nhịn được tò mò hỏi: “Bọn em vừa nói những gì, sao chỉ mới qua một lúc, đã thân thiết như vậy rồi?”
Liễu Ngọc Phi hừ một tiếng, nhướng mày nói: “Đây là bí mật giữa phụ nữ chúng em, không nói cho anh.”
“Ha.” Trần Gia Bảo nhẹ cười một tiếng, cứ có cảm giác hai người phụ nữ này đã liên thủ với nhau.
“Được rồi được rồi, Khánh Tân không dễ gì tới tỉnh Phú Thọ tìm anh, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với anh, anh mau nói chuyện với Khánh Tân đi, miễn để Khánh Tân tương tư thành bệnh.” Liễu Ngọc Phi cười tinh nghịch nói.
Mặt của Đoạn Khánh Tân đỏ bừng lên, gãi eo của Liễu Ngọc Phi, không tha nói: “Ngọc Phi chị được lắm, bây giờ lại đến trêu chọc em, ai nói em tương tư thành bệnh rồi.”
Liễu Ngọc Phi bị gãi đến cười khanh khách, run lên.
Sau khi đùa một lúc, Liễu Ngọc Phi lại giục Trần Gia Bảo đi nói chuyện với Đoạn Khánh Tân.
Đoạn Khánh Tân tuy không nói gì, nhưng ánh mắt chuyển động, cả mặt chờ mong.
Trần Gia Bảo nghĩ nghĩ đột
“Được.” khóe miệng Đoạn Khánh Tân cong lên một ý cười, quay đầu nhìn về hướng Yên Bái, tưởng tượng đến cảnh hai người cùng ở trên một con thuyền, dường như cũng cực kỳ lãng mạn, tim đập như hươu chạy, cực kì mong đợi.
Trần Gia Bảo lại nhìn về phía Liễu Ngọc Phi, lộ ra ánh mắt hỏi han, nói: “Em có muốn đi cùng không?”
Liễu Ngọc Phi suy nghĩ một lát, nhưng nghĩ đến Đoạn Khánh Tân, vẫn là lắc đầu, nói: “Không cần, Khánh Tân không dễ gì mới gặp anh một lần, em không ở cạnh gây phiền đâu, em ở đây đợi bọn anh.”
Sau khi nói xong, cô lại kịp thời bổ sung thêm một câu, nói: “Nhưng mà, đợi lần sau, anh phải cùng em đi chèo thuyền, chỉ hai người chúng ta.”
Đoạn Khánh Tân cười, cũng không biết Trần Gia Bảo dùng thủ đoạn gì, vậy mà lại có thể khiến cho Liễu Ngọc Phi một lòng một dạ như vậy.
“Được.” Trần Gia Bảo đồng ý, đột nhiên cúi xuống ôm Đoạn Khánh Tân lên.
Dưới sự bất ngờ, Đoạn Khánh Tân lập tức kinh hô một tiếng, đợi lúc phản ứng lại, đã bị Trần Gia Bảo ôm vào trong lòng, chú ý đến ánh mắt của Liễu Ngọc Phi ở bên cạnh, cô đỏ mặt lên đánh hai cái vào ngực của Trần Gia Bảo, nói: “Anh làm gì đấy?”
Nếu như ở đây chỉ có cô và Trần Gia Bảo, cô có lẽ rất hưởng thụ được Trần Gia Bảo ôm như vậy, nhưng bên cạnh còn có Liễu Ngọc Phi ở đấy, tuy nói hai người đã trở thành bạn thân, nhưng Đoạn Khánh Tân vẫn rất xấu hổ.
“Đương nhiên là đi chèo thuyền nói chuyện rồi.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, đột nhiên hướng đến phía bờ của vườn hoa trên không đi qua đó.