Chương 1415
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Đoạn Khánh Tân, khóe miệng của Trần Gia Bảo nở một nữ cười dịu dàng, dưới sự thúc đẩy của chân khí, con thuyền nhỏ tự động trôi đến giữa hồ, giống như là một đôi thần tiên quyến lữ đang chèo thuyền.
Ở phía khác, trước cửa khách sạn Yên Bái, đám người nhìn con thuyền nhỏ ở phía xa, giờ mới phản ứng lại.
“Vãi, đó không phải là thần tiên chứ, vậy mà lại từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn làm nổi lên bọt sóng lớn như vậy, đây quả thực là thần tiên.”
“Đáng tiếc lúc nãy quên mang điện thoại ra quay, nếu không, đưa đoạn này đăng lên mạng, nhất định sẽ rất nổi, nói không chừng còn nổi khắp toàn thế giới!”
“Suỵt, tên nhãi cậu cảm thấy may mắn đi, may mà cậu chưa quay được, nếu không, cậu gặp phải phiền phức lớn rồi, cậu biết người trẻ tuổi đó là ai không?”
“Xời, chẳng lẽ ông biết à? Ông cứ bốc phét đi, đó rõ ràng là hai vị thần tiên, một người phàm như ông làm gì có tư cách quen biết thần tiên?”
“Bốc phét cái gì, tuy tôi không biết người phụ nữ xinh đẹp kia, nhưng tôi biết, người trẻ tuổi kia là Trần Gia Bảo, chính là anh Trần nổi danh ở tỉnh Hòa Bình, gần đây lại khiến cho tỉnh Phú Thọ của chúng ta long trời lở đất, lần trước lúc Tôn Trường Đông và Trần Gia Bảo thi vẽ ở thành phố Thái Bình, lúc đó tôi cũng có mặt ở đấy, tận mắt nhìn thấy Trần Gia Bảo trên thần ưng từ trên trời bay xuống, còn khoa trương hơn cả hôm nay, ông đây sao có thể nhận nhầm?”
Ba chữ Trần Gia Bảo này vừa nói ra, đám đông xung quanh đều nhao nhao chấn động không thôi, sau đó đều tấm tắc khen ngợi.
Đoạn thời gian này trở lại, Trần Gia Bảo đã trở thành nhân vật cực kì nổi tiếng của tỉnh Phú Thọ, bọn họ giờ mới biết, quả nhiên là dưới sự nổi tiếng thì không phải chỉ có cái danh vô thực, Trần Gia Bảo quả nhiên là rất giỏi.
Lúc này, trên Yên Bái mênh mông rộng lớn, sóng nước miên man, một con thuyền nhỏ đang tự động trôi không nhanh không chậm trên mặt hồ.
Trên thuyền nhỏ, chỉ có hai người Trần Gia Bảo và Đoạn Khánh Tân.
Đoạn Khánh Tân được Trần Gia Bảo ôm vào trong lòng, vẫn chìm đắm trong cảnh tượng lãng mạn đẹp đẽ vừa rồi, ôm lấy cổ Trần Gia Bảo, mặt
Trần Gia Bảo hôn một cái lên trán của Đoạn Khánh Tân, nói: “Vậy em thì sao? Có bị trúng độc không?”
Đoạn Khánh Tân cười dịu dàng nói: “Đã trúng độc rồi, hơn nữa độc đã vào đến lục phủ ngũ tạng, không có thuốc chữa.”
Trên thực tế, sau khi tạm biệt Trần Gia Bảo ở tỉnh Hòa Bình, Đoạn Khánh Tân đối với Trần Gia Bảo chỉ là cảm thấy cực kì tò mò mà thôi, nhiều hơn cả là mông lung, thậm chí là cảm giác thích khó mà phát hiện ra.
Nhưng sau đó không bao lâu, nhà họ Đoạn ở Hà Nội vì suy nghĩ cho lợi ích gia tộc, có ý muốn để Đoạn Khánh Tân liên hôn với nhà họ Minh là một gia tộc lớn khác ở Hà Nội, nhìn bề ngoài Đoạn Khánh Tân tuy dịu dàng ngọt ngào, nhưng thực chất thì là ngoài mềm trong cứng, thề chết cũng không đồng ý, hơn nữa dưới áp lực liên hôn, khiến cô thật sự hiểu rõ lòng mình, thực ra sớm đã thích Trần Gia Bảo.
Ngoài ra, sau khi Đoạn Khánh Tân đem cậu cả nhà họ Minh ra so sánh với Trần Gia Bảo, càng cảm thấy Trần Gia Bảo mới là bạch mã hoàng tử thật sự của mình, cho nên tâm tư tự nhiên đều đặt hết trên người Trần Gia Bảo, phái người đi tỉnh Phú Thọ thăm dò tin tức của Trần Gia Bảo, biết được danh tiếng của Trần Gia Bảo không chỉ rất nổi ở tỉnh Phú Thọ, hơn nữa còn đắc tội với các gia tộc lớn như nhà họ Hoàng, nhà họ Hề, dưới sự lo lắng, cô đành xin Diệp Kính, cùng đến tỉnh Phú Thọ để giúp đỡ Trần Gia Bảo.
Lại trải qua cảnh vừa lãng mạn vừa kích thích mà Trần Gia Bảo mang lại cho cô vực nãy, Đoạn Khánh Tân phát hiện, cô càng si mê Trần Gia Bảo hơn.