Chương 1417
“Sao có thể?” Trần Gia Bảo cúi đầu hôn lên tóc của Đoạn Khánh Tân, có thể ngửi được mùi thơm từ tóc của cô truyền đến, nói: “Trần Gia Bảo anh không phải là người không biết tốt xấu, hơn nữa, nếu như em không đến, Hoàng Minh Diệu chỉ sợ bây giờ đã chết ở trên tay anh rồi, đến lúc đó giữa anh và nhà họ Hoàng càng thêm khó hòa giải, đương nhiên, anh vốn dĩ cũng không sợ nhà họ Hoàng, cho dù không hòa giải được cũng không sao, em cứ coi như là đến tỉnh Phú Thọ nghỉ dưỡng một thời gian đi.”
Đoạn Khánh Tân cười vui vẻ, vì Trần Gia Bảo hiểu cho cô mà vui vẻ, chủ động hôn Trần Gia Bảo một cái coi như phần thưởng, nói: “Bao giờ anh về tỉnh Hòa Bình, vậy thì em có thể thường xuyên gặp anh rồi.”
“Đợi sau khi chuyện ở tỉnh Phú Thọ kết thúc, anh sẽ trở về, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc sẽ nhanh thôi.” Trần Gia Bảo nghĩ đến Terai Yuka không biết đang trốn ở chỗ nào, người phụ nữ Nhật Bản này, trốn kĩ thật đấy.
“Thời gian anh ở lại tỉnh Phú Thọ càng dài, hoàn cảnh cũng càng nguy hiểm hơn.” Đoạn Khánh Tân dựa ở trong lòng Trần Gia Bảo than một hơi, tiếp tục nói: “Anh đến tỉnh Phú Thọ rốt cuộc là vì cái gì? Hơn nữa còn đến cùng Ngọc Phi, chẳng lẽ là có nhiệm vụ? Đương nhiên, nếu như không tiện, có thể không cần nói với em.”
Lúc đầu ở đỉnh núi Hồng Lĩnh tỉnh Hòa Bình, lúc Trần Gia Bảo và Phụng Bằng Thanh quyết chiến, Triệu Khánh Lợi của Cục công an đã từng xuất hiện giúp đỡ Trần Gia Bảo, từ đó có thể thấy quan hệ giữa Trần Gia Bảo và cục công an rất thân thiết.
Bây giờ Trần Gia Bảo lại cùng Liễu Ngọc Phi đi đến tỉnh Phú Thọ, khiến Đoạn Khánh Tân không thể không nghĩ sâu hơn.
Trần Gia Bảo cười, không có chút do dự nào, nói: “Đích thực là nhiệm vụ, thay quốc gia tìm kiếm “Ngọc tỷ Truyền Quốc”.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo lại bổ sung thêm một câu ở trong lòng,tìm được “Ngọc tỷ Truyền Quốc”, sau khi hấp thụ khí vận trên “Ngọc tỷ Truyền Quốc” nâng cao tu vi, sẽ ngoan ngoãn giao cho quốc gia, suy cho cùng, đối với quốc gia hiện đại mà nói, “Ngọc tỷ Truyền Quốc” cũng chỉ còn tác dụng tượng trưng, đối với “khí vận” tiềm ẩn ở bên trong, để lại cũng lãng phí, còn không bằng chuyển hóa thành một phần tu vi của anh.
Đoạn Khánh Tân kinh hô một tiếng, giãy ra từ trong lòng của Trần Gia Bảo, kinh ngạc nói:
Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Cho nên, bây giờ chỉ có thể tiếp tục ở lại tỉnh Phú Thọ.”
“Ngọc tỷ Truyền Quốc” đích thực là chuyện lớn, bây giờ nhà họ Hoàng đã biết em đến Yên Bái, em. sẽ để ông Kính đến nhà họ Hoàng một chuyến, cố gắng xoay chuyển quan hệ giữa anh và nhà họ Hoàng, hi vọng có thể bỏ xuống được sự thù hận với anh…á…”
Đoạn Khánh Tân còn chưa dứt lời, đột nhiên kêu lên một tiếng, đã bị Trần Gia Bảo kéo xuống ngồi trên mũi thuyền, dọa cô hết hồn, sau đó đấm nhẹ một cái lên lồng ngực của Trần Gia Bảo, nói: “Anh làm gì thế?”
Trần Gia Bảo đưa tay ra nhấc cằm của cô lên, cười nói: “Bây giờ trời đẹp gió mát, mặt hồ lấp lánh, giờ đẹp cảnh đẹp như vậy, lại có giai nhân làm bạn, em không cảm thấy, chúng ta nên làm một chút chuyện yêu thích hay sao?”
“Chuyện… chuyện gì cơ…”
Đoạn Khánh Tân còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Trần Gia Bảo chiếm giữ lần nữa, mấp máy môi không nói ra lời, cuối cùng cả người mềm nhũn nằm ở trong lòng Trần Gia Bảo.
Ở phía khác, trong vườn hoa trên không của khách sạn Yên Bái, Liễu Ngọc Phi ngồi bên bàn ăn uống rượu, quay đầu nhìn về phía giữa hồ, với thị lực cường đại của cô ta, cũng chỉ có thể nhìn chiếc thuyền nhỏ thành một điểm đen, không nhìn rõ tình hình ở trên thuyền, nhưng cho dù không nhìn thấy, không cần nghĩ cũng biết Trần Gia Bảo và Đoạn Khánh Tân sẽ làm những chuyện gì.
Nhưng xem ra Liễu Ngọc Phi đã chấp nhận Đoạn Khánh Tân, tuy trong lòng hơi ghen, nhưng cũng không tức giận mấy, giống như lúc trước Đoạn Khánh Tân nói với cô ta, phụ nữ ở bên cạnh Trần Gia Bảo không hề ít, hơn nữa đều là những người phụ nữ cực kì xinh đẹp ưu tú, chỉ có hai người liên thủ với nhau, mới có thể đánh bại những người phụ nữ khác, cướp Trần Gia Bảo lại từ trong tay của đám hồ ly tinh kia, đối với việc ai cuối cùng trở thành vợ thực sự của Trần Gia Bảo, giữa hai người sẽ quyết thắng thua một trận cuối cùng!