Cực Phẩm Thần Y

Chương 163


trước sau

Chương 163

 

Đinh Văn Khải cởi áo sơ mi theo lời ông ta, sau đó Hứa Thành Sâm lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gấm, bên trong để đầy kim châm.

 

Hứa Thành Sâm nhẹ nhàng vuốt ve kim châm như rất yêu chúng nó, thở dài nói: “Anh bạn già, hôm nay lại phải làm phiền mày rồi.”

 

Dứt lời, ngón tay của Hứa Thành Sâm nhanh như sấm chớp, nháy mắt đã kẹp ba cây kim châm vào giữa các ngón tay, nhanh như chớp cắm vào ba huyệt vị Thái Ất, Thiên Xu, Quy Lap của Đinh Văn Khải .

 

Thủ pháp nhanh, đâm vào huyệt chuẩn xác, mọi người xem quá đã.

 

Sau khi ngón tay của Hứa Thành Sâm rời khỏi kim châm, kim châm vẫn run lên không ngừng, tựa như có sức sống.

 

“Hay!”

 

Phần đông các bác sĩ đang có mắt ở đây đều theo Đông y, biết phương pháp châm cứu này của Hứa Thành Sâm có độ khó cao bao nhiêu, đều sôi nổi vỗ tay.

 

“Quả không hổ danh là ông cụ Hứa, chỉ phương pháp xác định huyệt vừa nhanh vừa chuẩn ấy thôi là cả đời tôi đã không theo kịp rồi.”

 

“Anh thì biết gì cái gì, từng nghe ‘Trăm huyệt dễ thấy, châm pháp khó cầu’ chưa, so với việc nhanh chóng xác định được huyệt vị, thủ pháp châm cứu của ông Hứa còn thần kỳ hơn nữa, có thể nói là không ai sánh bằng, không nghi ngờ gì nữa, Trần Gia Bảo thua chắc rồi!”

 

Mọi người rối rít gật đầu, đồng ý với câu nói này.

 

Châm cứu trị liệu của Hứa Thành Sâm vẫn còn đang tiếp tục, ông ta nhanh chóng kẹp ba cây kim châm lên lần nữa, vô cùng chính xác mà đâm vào các huyệt đạo trải dài của Túc Dương Minh Vị của Đinh Văn Khải, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt Đinh Văn Khải đỏ lên, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.

 

Hiển nhiên, châm cứu của Hứa Thành Sâm đã có hiệu quả.

 

Hứa Mỹ Hòa nhìn về phía Trần Gia Bảo, chỉ thấy Trần Gia Bảo hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

“Chắc chắn là anh bị thủ pháp châm cứu của ông nội tôi gây đả kích rồi chứ gì, mặc dù trình độ chẩn bệnh của anh rất cao, nhưng so với ông nội tôi, y thuật vẫn kém hơn rất nhiều.”

 

Hứa Mỹ Hòa nghĩ vậy.

 

Không lâu sau, Đinh Văn Khả ngày càng đổ nhiều mồ hôi, nhưng người lại rùng mình một cái, ngạc nhiên nói: “Bác sĩ Hứa, tôi cảm giác người tôi vừa lạnh vừa nóng, nhưng thân thể thoải mái hơn rất nhiều.”

 

Hứa Thành Sâm hài lòng mỉm cười, nói: “Trong châm cứu có một câu như thế này: ‘Hư thì bổ trước, đầy thì tiết trước’, tôi làm anh đổ mồ hôi để dẫn dắt hàn khí trong dạ dày của anh ra, lát nữa sẽ kê cho anh một bài thuốc bổ trung ích khí, cơ bản là có thể hết bệnh rồi.”

 

“Đúng là bác sĩ Hứa mà, trình độ y thuật thật

sự quá thần kỳ.” Đinh Đinh Văn Khải thán phục.

 

Mọi người đều bội phục không thôi, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

 

“Quả nhiên là niềm tự hào của giới Đông y chúng ta, ông Hứa có trình độ y thuật cao quá, thế hệ chúng tôi không theo kịp.”

 

“Tất nhiên rồi, ông Hứa là người đứng đầu dòng họ Trung y có một trăm năm lịch sử, truyền thừa nhiều bài thuốc bí truyền của Đông y cơ mà, sao chúng ta có thể so sánh được. Theo tôi thấy, sau này Đông y Việt Nam có phục hưng được hay không còn phải trông cậy vào ông Hứa.”

 

“Trần Gia Bảo thế mà vẫn muốn khiêu chiến nhà họ Hứa, đúng là không biết tự lượng sức mình, không biết trời cao đất dày, để xem lát nữa anh ta mất mặ thế nào.”

 

Trong lòng Lý Vũ Minh càng đắc ý: “Hừ, Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, anh thi đấu y thuật với ông Hứa thì có khác gì tự sát đâu, lát nữa anh bị ông Hứa đánh bại, Mỹ Hòa sẽ biết anh chẳng qua chỉ là một tên dốt nát lại còn cuồng vọng, không hề có giá trị nào thôi.”

 

Hứa Thành Sâm chắp hai tay ra sau lưng, cười khà khà nói: “Cậu Trần, cậu cảm thấy trình độ châm cứu của tôi hế nào?”

 

Trần Gia Bảo ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Xem như vào mắt được.”

 

Ôi!

 

Mọi người hít một nơi thật sâu, thủ pháp của Hứa Thành Sâm tài tình đến vậy mà chỉ được nhận một câu “Xem như vào mắt được” ư?

 

Hình như Trần Gia Bảo ngông cuồng quá rồi?

 

Hứa Quân Bình cả giận nói: “Ranh con mà cũng dám kiêu ngạo thế à?”

 

Trong lòng Hứa Thành Sâm không vui, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu Trần đã nói vậy thì chắc là đã tự nhận trình độ châm cứu của mình trên cơ tôi rôi. Được thôi, vậy tôi mở mắt mong chờ, mời.”

 

Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng lát nữa sẽ cười nhạo Trần Gia Bảo.

 

Trần Gia Bảo đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên đi tới một ông cụ tầm sáu mươi tuổi, nói: “Ông cụ, cháu thấy mặt ông hơi cứng, có lẽ là dây thần kinh mặt bị tổn thương, thậm chí đã bị trúng gió.”

 

“Cháu nói rất đúng, cháu muốn châm cứu cho ông sao?” Ông cụ này đang mặc áo giao lĩnh màu đen, mặc dù có bệnh trong người nhưng là phong thái bất phàm, đôi mắt lấp lánh có thần.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện